Quản gia ra tay rất nặng, Nghiêm
Như Hoa đau đến chảy nước mắt, kêu
khóc không thôi nhưng bà Nghiêm
cũng không bảo quản gia dừng tay.
Đợi đến khi đanh xong hai mươi
roi, Nghiêm Như Hoa đau đến mức
không thể đứng lên nhưng vẫn không
phục cứng cổ nhìn chằm chằm bà
Nghiêm không ngừng thở phì phò.
“Xem ra con vẫn rất không phục!”
Bà Nghiêm đi đến trước mặt Nghiêm
Như Hoa híp mắt hỏi.
“Con… không… không dám!”
Nghiêm Như Hoa gắt gao ngậm miệng
cúi đầu xuống.
“Không dám? Tôi thấy là không
cam lòng! Nếu mà đã thế để tôi nói rõ
cho cô biết, không cô lại bảo tôi là
người làm mẹ nhưng lại không nói lý!”
Bà Nghiêm ánh mắt ngưng lại, “A
Hạng nhà cô làm bậy, hôm đám cưới. Đam Mỹ Sắc
chạy đi trông chừng người đàn bà kia
sinh con ở bệnh viện để cô dâu một
mình xấu hổ ở khách sạn, náo loạn đến
mức để cô dâu phải tìm chú rể tại chỗ.
Thật ra A Hạng làm gì cũng không liên
quan đến nhà họ Nghiêm nhưng thằng
bé lại là con trai cô, là cháu ngoại tôi,
làm nhà họ Nghiêm mất hết mặt mũi,
đánh cô hai mươi roi cô nói có nên hay không?”
“Mẹ thật xin lỗi! Đây đều là lỗi của
con, là con không quản lý tốt con trai
của mình!” Nghiêm Như Hoa ngoại trừ
cúi đầu nhận sai, không có lựa chọn
khác, dù sao bà cũng không hề nói
oan Tiêu Hạng.
“Cái tôi muốn nhìn chính là hành
động! Về sau giải quyết thế nào là
chuyện của cô!” Bà Nghiêm nói xong
trực tiếp khoát tay, để người đem
Nghiêm Như Hoa về nhà họ Tiêu.
Từ lúc bà Nghiêm nhắc đến
chuyện đám cười ngày hôm qua làm
Tần Di trong lòng bất an không thôi, vì
cô ở lễ cưới tìm chú rể nên mới dẫn
đến tất cả những hậu quả này, chuyện
này không liên quan gì đến Nghiêm
Như Hoa mà còn bị đánh hai mươi roi,
thế còn cô?
“Nha đầu con đừng sợ! Chuyện
này không thể trách con, bà phải cảm
ơn con mới đúng, nếu không thì Dịch
Trạch sao có thể lấy được người vợ tốt
như con? Được rồi thời gian không còn
sớm, các con tranh thủ sửa soạn đi!
Nhớ bôi thuốc cho Dịch Trạch! Bà ở
dưới lầu đợi các conl”
Bà Nghiêm nhìn Nghiêm Dịch
Trạch vẫn ôm chặt Tần Di không
buông đành bất đắc dĩ thở dài để quản
gia đỡ bà xuống lầu.
Nghe được tiếng đóng cửa, Tần Di
lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay
sang nhìn Nghiêm Dịch Trạch, “Được
rồi buông tôi ra không cần diễn kịch nữa!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu đỡ
Tần Di đến bên giường, khẩn trương
nhìn cô hỏi, “Vừa rồi cô không bị doạ chứ?”
Tần Di nhìn anh lắc đầu, hỏi anh
làm sao lại trùng hợp chạy vào thì anh
chỉ híp mắt nhìn cô cười, “Tôi nó là
trùng hợp cô tin không?”
“Anh nói thế thì là thế!” Tần Di
không hỏi thêm nữa, đứng dậy kéo
hành lý Nghiêm Như Hoa mang đến thì
lại thấy Nghiêm Dịch Trạch kéo tay cô
nhìn hai vali to ở đằng kia chậm rãi
nhíu mày nói, “Cô vẫn không quên
được anh ta?”
“Anh ta? Tiêu Hạng? Sao có thể?”
Tần Di như bị nói trúng tâm sự, căn
bản không dám nhìn ánh mắt của anh.
“Cô không quên được anh ta
không sao, tôi có thể đợi! Một ngày
không được thì một năm, một năm
không được thì cả một đời… Tôi tin sẽ
có một ngày cô sẽ hoàn toàn quên
được cậu ta, trong lòng chỉ có một mình tôi
Tần Di bỗng nhiên quay đầu nhìn
vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Dịch
Trạch đột nhiên nói ra những lời này.
“Được rồi, đừng đùa nữa! Chuyện
này không buồn cười chút nào!”
Cô không dám quay đầu để anh
nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của mình…
Nghiêm Dịch Trạch ôm lấy khuôn
mặt cô, con ngươi thâm thuý đều là
hình ảnh của cô, “Tôi rất nghiêm túc
chứ không hề nói đùa! Tần Di tôi yêu
em! Tôi muốn em làm người phụ nữ
duy nhất trong cuộc đời tôi!”
Tần Di trợn mắt há mồm nhìn anh
chăm chú, đang muốn nói thì Nghiêm
Dịch Trạch đã thâm tình hôn lên môi
cô, trong khoảnh khắc này cô liền cảm
nhận được tình yêu thương vô bờ của anh…