“Cái gì? Đau bụng?” Nghiêm Dịch Trạch nhớ lại người làm vừa mang vào phòng nước trái cây, sắc mặt doạ người, ôm lấy cô đi đến chiếc xe đỗ cách đó không xa.
“Anh làm gì? Thả tôi xuống!” Tần Di giấy dụa muốn xuống Nghiêm Dịch Trạch cúi đầu khẩn trương nhìn cô gắt gao cau mày nói, “Em nằm yên, anh lập tức đưa em đi bệnh viện! Chậm chút nữa sợ đứa nhỏ không giữ được!”
“Cái gì?
Nghe thấy anh nói thế Tần Di cũng khẩn trương, đột nhiên cảm giác bụng càng đau hơn.
Nghiêm Dịch Trạch vừa lái xe đưa Tần Di chạy tới bệnh viện, bà Nghiêm và Nghiêm Như Hoa liền biết.
Bà Nghiêm bỗng nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Nghiêm Như Hoa, "Nếu đứa nhỏ trong bụng cháu dâu tôi xảy ra chuyện gì tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”
Nói xong bỏ lại Nghiêm Như Hoa mặt mũi vô tội vội vã đuổi theo......
Nghiêm Như Hoa sửng sốt mấy giây, sầm mặt lại gọi một vệ sĩ, “Dán mắt vào Vân Hạ cho tôi, không có sự cho phép của tôi không được phép để nó rời khỏi phòng nửa bước!”
Nói xong cũng gấp vội vàng chạy ra ngoài, cùng lúc đó Tiêu Thành Phong cùng Tiêu Hạng cũng nhận được tin tức, lòng nóng như lửa đốt chạy tới bệnh viện.
Cả nhà họ Tiêu thần hồn nát thần tính...
“Không sao, đừng sợ! Chúng ta rất nhanh sẽ đền bệnh viện!”
Tần Di tay đè lên bụng đang ẩn ẩn đau, thấy Nghiêm Dịch Trạch mặt dáng vẻ khẩn trương, lo lắng xảy ra chuyện, che giấu kín nội tâm sợ hãi cười nói, “Dịch Trạch, tôi không sao! Anh đừng quá khẩn trương, lái chậm một chút, như thế này quá nguy hiểm”
“Ừ!" Nghiêm Dịch Trạch đáp ứng một tiếng nhưng cũng không giảm tốc độ, Tần Di không dám nói chuyện với anh nữa sợ anh lái xe thất thần.
Chiếc xe gâm rú vào bệnh viện dừng lại trước phòng cấp cứu. Nghiêm Dịch Trạch nhảy xuống xe ôm Tần Di xuống xe.
Anh lao vào trong hô một tiếng bác sĩ đợi đến khi cô vào phòng cấp cứu thì anh bị bị ngăn lại, lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Tần Di nằm ở bên trong trên giường bệnh một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi bước nhanh đi tới bình tĩnh hỏi, “Cô ơi, cô không thoải mái ở đâu?”
“Bụng tôi..” Tần Di theo bản năng che bụng lông mày bỗng nhiên nhíu lại một mặt không hiểu, “Sao giờ lại không đau nữa nhỉ?”
Bác sĩ khẽ cau mày, “Cô nói là cô vừa đau bụng nhưng giờ lại không đau nữa? Có thể miêu tả một chút vừa đau thế nào không?”
Tần Di cẩn thận suy nghĩ một chút nói, “Vừa nãy hơi đau ở đây, không phải rất nghiêm trọng!"
Bác sĩ gật đầu, quay sang ý tá phân phó vài câu lại nghe Tần Di nói, "Đúng rồi bác sĩ tôi đang mang thai”
Bác sĩ để y tá chờ một lát, cúi người kiểm tra cho cô.
Tần Di khẩn trương thở mạnh cũng không dám, bác sĩ rất nhanh ngẩng đầu cười nói, “Đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì, không cần quá khẩn trương! Nhưng phụ nữ mang thai đau bụng cũng không phải chuyện nhỏ đợi chút nữa tôi bảo người đưa cô đi kiểm tra, để xem nguyên nhân vì sao cô đau!”
Bác sĩ nói xong bảo cô nằm nghỉ ngơi một lát, quay người đi ra ngoài.
“Ai là người nhà của Tần Di?”
“Tôi! Tôi là chồng cô ấy!” Thấy y tá gọi tên, Nghiêm Dịch Trạch khẩn trương tiến tới hỏi, “Vợ tôi không sao chứ? Vừa rồi cứ kêu đau bụng, cô ấy còn đang mang thai!”
“Anh ơi anh yên tâm, cô ấy và đứa nhỏ không sao! Đây là đơn của bác sĩ, phiền anh đi nộp tiền trước!”
Nghe y tá nói thế, sự lo lắng của anh buông xuống một nửa, một nửa khác nhất định phải chờ đến khi xác nhận Tần Di và đứa nhỏ không sao mới có thể nhẹ nhõm.
Nghiêm Dịch Trạch vừa nộp tiền xong đưa cô đi siêu âm B, bà Nghiêm và Nghiêm Như Hoa liên một trước một sau chạy tới.
Bà Nghiêm khẩn trương đến mức trên trán toàn là mồ hôi, hỏi Nghiêm Dịch Trạch tình hình của Tần Di và đứa nhỏ.
Nghe nói không sao, để cẩn thận hơn đang đi kiểm tra lại, bà Nghiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Như Hoa bên kia mới thở hắt ra.
Cũng may hai mẹ con Tần Di không có việc gì, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến bà và cả nhà họ Tiêu cũng không cũng không thể chịu nổi.
Lúc Tiêu Thành Phong và Tiêu Hạng chạy đến, Tần Di đã đơn giản kiểm tra làm xong, hết thảy bình thường.
“Bác sĩ, cái này không đúng! Nếu như hết thảy bình thường, sao vừa nãy cô ấy lại đau bụng?”
Nghiêm Dịch Trạch gắt gao cau mày một mặt không tin.
Bác sĩ cười, “Anh đừng quá khẩn trương! Kết quả kiểm tra sẽ không sai, còn vì sao đau bụng...có thể do gió lớn, có chút cảm lạnh, cô ấy lại là phụ nữ mang thai. Vê sau chú ý hơn là được!”
Tất cả mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hoá ra tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió.
Tần Di không muốn ở lại bệnh viện ngửi mùi nước khử trùng, Nghiêm Dịch Trạch vừa muốn dìu cô ra ngoài, bà Nghiêm lắc đầu nói, “Đã đến từ đừng vội rời đi, kiểm tra toàn diện một lần, có vấn đề gì cũng có thể sớm giải quyết”
Mặc dù Tần Di không muốn nhưng Nghiêm Dịch Trạch lại rất đồng ý, vì thế cô không có cách nào từ chối.
Tiêu Thành Phong và Nghiêm Như Hoa thấy không có việc gì, nói muốn trở về chuẩn bị tiệc đầy tháng, cáo từ rời đi.
Tiêu Hạng không hài lòng rời đi, Nghiêm Nhự Hoa mặt lạnh kéo anh, hạ giọng nói, “Con ở lại làm gì? Mau đi về đừng tự mình tìm việc!"
“Nhưng... “
Tiêu Hạng nhìn Nghiêm Dịch Trạch đỡ Tần Di đi kiểm tra sức khoẻ chần chừ một lúc.
“Nhưng nhị cái gì, cô ấy bây giờ là chị dâu con, là cháu dâu của bà ngoại con, trong bụng còn mang thai con của Dịch Trạch, không còn người con có thể mơ mộng nữa đâu!” Nghiêm Như Hoa biết rõ ý đồ của Tiêu Hạng, không chút lưu tình đả kích anh.
Tiêu Hạng cúi đầu trầm mặc chỉ chốc lát lại chậm rãi ngẩng đầu nói, "Con biết rồi mẹ ạ, công ty còn có chút việc, con không về cùng mẹ được, trên đường bố mẹ chú ý an toàn!"
Tiêu Hạng đưa Tiêu Thành Phong và Nghiêm Như Hoa đến cửa bệnh viện, nhìn xe của hai người rời đi lúc này mới đi đến chiếc Porsche màu xanh da trời, trước khi đi Tiêu Hạng nhìn chằm chằm tòa nhà cấp cứu ánh mắt kiên định thì thầm, “Anh sẽ không bỏ qua”
Bà Nghiêm, Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di ba người ra khỏi bệnh viện, trở lại nhà họ Tiêu đã là chạng vạng tối.
Mấy giờ ngắn ngủi, nhà họ Tiêu đã thay đổi hoàn toàn diện mạo.
Khắp nơi vui mừng hớn hở, trên bãi cỏ xếp rất nhiều bàn dài phủ khăn trải, phía trên bày biện không ít đô uống và bánh ngọt, khách khứa cũng đã đến gần hết, tốp năm tốp ba trò chuyện, thỉnh thoảng lấy một ly rượu trên khay của người phục vụ, thấp giọng nói chuyện chào hỏi.
Tần Di hơi sửng sốt một chút, cô còn tưởng nhà họ Tiêu sẽ xếp bàn trong phòng khách và ngoài sân để chúc mừng, không ngờ lại sử dụng hình thức tự phục vụ, xem ra cũng rất mới lạ.
Khách mời của nhà họ Tiêu cũng không nhiều lắm, dù Sao con của Tiêu Hạng và Vân Hạ cũng chỉ là con riêng, không thích hợp tổ chức quá lớn, như thế này cũng đã náo nhiệt lắm rồi.
Tần Di không quen biết ai trong số khách mời, cô đi theo Nghiêm Dịch Trạch vài vòng trong đó một số người lên tiếng chào hỏi rồi cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, cảm thấy mình không thích hợp ở đây.
Nghiêm Dịch Trạch rất nhạy cảm phát hiện ra cô không hăng hái lắm, cười bảo cô vào phòng nghỉ ngơi một lát, thuận miệng bảo La Kỳ đưa cô đi.
Tần Di đi vào phòng khách, bị bà Nghiêm lôi kéo giới thiệu cho mọi người đang ngồi người, đơn giản chào hỏi mấy tiếng rồi lấy cớ muốn đi xem đứa nhỏ quay người chạy lên lầu.
Vừa tới lầu hai, Tần Di ngoài ý muốn nhìn thấy Tiêu Hạng vừa ra khỏi phòng cách phòng em bé không xa, theo sau còn có Lăng Mục Dương và Lăng Lâm.
“Cô Tần Di, chúng ta lại gặp rồi!” Lăng Mục Dương cười đi tới chào cô.
“Chào anh Lăng! Anh cũng đến ăn tiệc đầy tháng sao?” Tần Di có chút hiếu kỳ, cô không biết Lăng Mục Dương và Tiêu Hạng có quan hệ gì.
“Đúng thế! Tổng giám đốc Tiêu mời tôi tới, tất nhiên là tôi phải đến rồi!" Lăng Mục Dương nói xong mặt không thay đổi gật đầu với Tiêu Hạng.
“Chị dâu! Sao chị không ở dưới nói chuyện phiếm với bà ngoại?” Tiêu Hạng sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cố giả bộ tươi cười đi tới hỏi.
“Họ nói mấy chuyện tôi cũng không biết! Ngồi cũng nhàm chán nên định lên xem đứa nhỏ của anh và Vân Hạ” Nói xong cô gật đầu với Lăng Lâm đứng cách đó không xa, xem như chào hỏi.
“Đúng thể, nếu là em cũng không chịu được!” Tiêu Hạng cười chào hỏi Lăng Mục Dương và Lăng Lâm, “Nếu không chúng ta cùng đi?”
“Được!”
Lăng Mục Dương và Lăng Lâm cười gật đầu không có ý kiến gì.
Trong phòng em bé rất náo nhiệt, mấy người phụ nữ lạ ở bên trong thấp giọng nói đùa, thỉnh thoảng trêu đùa đứa nhỏ của Tiêu Hạng và Vân Hạ, Vân Hạ ngồi một bên cười tươi như hoa.
Tiêu Hạng Lăng Mục Dương và Lăng Lâm ngôi một lúc liền rời đi, Tần Di ở lại cũng Vân Hạ nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy người phụ nữ vây quanh đứa nhỏ nhíu mày.
“Không quen ầm ï như thế này sao?” Vân Hạ liếc qua cười hỏi, Tần Di gật đầu, “Có chút không quen! Quá ồn!”
“Nếu không thế này, thời gian còn sớm, tôi đưa cô đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi một chút, đến giờ thì tôi sai người gọi côi"
Tần Di không chối từ, đi theo Vân Hạ đi ra ngoài, đi đến một phòng cuối hành lang.
“Cô về đi tôi nghỉ ngơi một chút!”
Tần Di biết Vân Hạ phải trông đứa nhỏ nên cười nói.
Vân Hạ vừa đi Tần Di đi đến cửa sổ nhìn xuống dòng người đang tụ tập trên bãi cỏ, liếc mắt đã nhìn thấy Nghiêm Dịch Trạch đang đứng cùng với mấy người trẻ tuổi.
Anh đứng kia chói mắt như thế, cô không muốn để ý cũng khó.
Tần Di đang định ngồi xuống giường lại thấy Lăng Lâm bưng một một ly đi đến chỗ Nghiêm Dịch Trạch.
Cô không biết trong lòng mình nghĩ gì, nhìn chằm chằm bãi cỏ dưới lâu thấy Lăng Lâm vừa nói vừa cười cùng đám người kia, sắc mặt trở nên có chút không được tự nhiên.
Cô đột nhiên nghe tiếng gõ cửa sau lưng, tưởng là Vân Hạ, hoá ra là Lăng Mục Dương.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Vân Hạ nói! Sao cô lại ở đây một mình?” Lăng Mục Dương đi đến tò mò hỏi, Tần Di cười cười nói, “Tôi không thích quá ồn ào, còn anh? Sao anh không ở dưới kia?”
“Tôi, nếu tôi nói tôi giống cô có tin không?” Lăng Mục Dương cười mỉa, “Thôi được, thật ra đến tôi còn không tin. Nhưng những người kia tôi đều không biết nên không muốn tham gia”
Tần Di gật đầu, xem như hiểu lời anh nói.
“Đúng rồi, cô vừa nhìn gì thế?” nói rồi Lăng Mục Dương cũng đi đến cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng đột nhiên cong lên, “Nghiêm Dịch Trạch đúng thật là...
Tần Di theo bản năng thuận ánh mắt của anh nhìn xuống, mấy người kia đã tản ra, Nghiêm Dịch Trạch đang đỡ Lăng Lâm ra khỏi biệt thự.
Lăng Lâm biểu cảm trông rất đáng thương, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày trông rất chướng mắt, Tần Di cảm thấy như có gì đang chặn ở cổ cô.
"Cô không sao chứ?” Lăng Mục Dương lo lắng nhìn Tần Di, an ủi nói, “Chắc việc này không như chúng ta nhìn thấy đâu”
“Chuyện này không liên quan đến tôi!” Tần Di mặt không thay đổi nhìn Lăng Mục Dương lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này.
Lăng Mục Dương giả vờ không phát hiện ra ý đồ của cô, vẫn mở miệng nói, “Nếu là tôi thì tôi là tìm Nghiêm Dịch Trạch nói chuyện rõ ràng, tôi tin anh ấy sẽ cho cô một câu trả lời rõ ràng! Hai vợ chồng với nhau thì phải hiếu nhau”
“Tôi chả biết anh đang nói cái gì!" Tần Di ra vẻ mờ mịt nhìn anh, hơi nhếch khóe môi nói, “Anh cũng thú vị thật đấy, đến người yêu còn không có mà lại hiểu mấy cái này!”
Lăng Mục Dương cười giải thích, “Đại học tôi học ngành tâm lý học! Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, có cần tôi giúp cô phân tích tâm lý không?”
Tần Di sắc mặt lạnh lẽo nói, “Anh rất rảnh à?”
“Nhìn xem tôi biết cô kiểu gì cũng giận mà coi như tôi xen vào việc của người khác nhưng cũng phải nói thật, nếu có hiểu lầm thì cũng nên giải quyết sớm, nếu không cô sẽ hối hận!"
Lăng Mục Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, Tần Di sắc mặt ngưng lại, nhíu mày trầm ngâm chỉ chốc lát nói 'cám ơn.
“Nếu coi tôi là bạn thì đừng khách khí như thế”
Lăng Mục Dương cười lắc đầu, nhìn vào bụng bằng phẳng của cô cau mày hỏi, "Tôi nghe nói sáng nay cô đi viện, đứa nhỏ xảy ra chuyện gì sao?”
“Sao anh biết?” Sắc mặt Tần Di hơi đối khó hiểu nhìn chằm chằm anh.
“Tôi cũng là bạn của Tiêu Hạng!”
Một câu đơn giản đã giải quyết nghi ngờ của cô, cười nói, “Thế mà anh còn hỏi?”
“Tôi muốn chính miệng cô nói hai mẹ con cô bình an vô sự!"
Tần Di sắc mặt cổ quái nghỉ hoặc nhìn Lăng Mục Dương.
Cô và Lăng Mục Dương chỉ là dù sao cũng chỉ là bạn bình thường, quan tâm cô và đứa nhỏ trong bụng như thể có chút không bình thường.
“Cô không cần nhìn tôi như thế. Tôi là bạn cô cũng là bạn Nghiêm Dịch Trạch, đương nhiên sẽ quan tâm cô hơn những người khác!”
“Hai mẹ con tôi không sao!”
Câu trả lời của anh không làm Tần Di hài lòng, nhưng Tần Di không tiếp tục hỏi.
Cô có trực giác nếu như nhất định phải truy vấn đến tận cùng, câu trả lời cuối cùng chắc chắn sẽ khiến cô đau đầu hối hận.
“Thời gian không còn sớm, nếu không cùng về?”
Lăng Mục Dương liếc nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên mỉm cười, Tần Di mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã dần tối, khoảng mười phút nữa trời sẽ tối hẳn.
Thấy cô gật đầu, Lăng Mục Dương đi qua mở cửa ưu nhã dùng tay làm dấu mời.
Tần Di gác lại những suy nghĩ lộn xên trong lòng cất bước đi ra ngoài.
Khi cô sắp đi đến cổng, Tần Di không biết giẫm cái gì trượt chân, Lăng Mục Dương nhanh chóng đỡ cô lo lắng hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Tần Di lắc đầu, cúi đầu nhìn mới phát hiện vừa rồi giẫm phải một gạt tàn thuốc lớn chừng bàn tay, cũng không biết là ai vứt đấy, mà cô lại không chú ý đến.
“Đi thôi, tôi đỡ cô xuống!”
Tần Di lắc đầu, “Không cần, tự tôi đi được!"
Mới vừa đi hai bước, chân bỗng nhiên có đau đau, nhưng cô vẫn kiên trì muốn tự mình đi. Lăng Mục Dương thấy cô tập tễnh đưa tay đỡ cô, “Đừng cậy mạnh, tôi đỡ cô!"
“Cám ơn!”
Tần Di ngồi xuống giường, thận trọng cởi giày cao gót, quan sát tÌ mỉ một chút mắt cá chân có một chút đỏ lên.
“Thế này chắc phải bôi thuốc xoa bóp một chút sẽ không sao! Cô đợi tôi!"
Lăng Mục Dương xong quay người ra ngoài, mấy phút sau cầm hòm thuốc đi vào, tìm một chai rượu thuốc, muốn giúp Tần Di nhưng cô nhưng cô từ chối nói tự cô làm.
Lăng Mục Dương cũng không miễn cưỡng cô nhìn cô thận trọng cởi tất chân, đổ rượu thuốc lên mắt cá chân rồi đưa tay nhào nặn.
“Cô thế này không được, quá nhẹ! Không có hiệu quả”
Cô cũng muốn mạnh tay hơn nhưng cô sợ đau, không xuống tay được.
“Thôi cứ để tôi giúp cô! Không thì cả đêm nay cô cũng đừng nghĩ xuống lầu!”
Tần Di sợ đau, nhắm mắt lại, cô chỉ cảm thấy bàn tay nóng bỏng Lăng Mục Dương đặt lên chân cô, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, mở mắt thấy Nghiêm Dịch Trạch mặt tái mét đang đứng ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm tay Lăng Mục Dương đang cầm chân cô cắn răng nghiến lợi quát khẽ, “Lăng Mục Dương, anh muốn làm gì?”