Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma

Chương 54: Để cô vĩnh viễn không thể quay về



“Cô chủ, đến rồi!”

Lời nhắc nhở của dì Lưu đã phá vỡ bầu không khí lúng túng.

“A, ừ" Tần Di gật đầu đi ra ngoài, quay đầu nhìn Lăng Mục Dương cười nói, “Nếu không đi uống trà đi! Dì Lưu được chứ?”

Dì Lưu lắc đầu, Tần Di lập tức khổ sở nói, “Cà phê không thể uống, trà cũng không thể uống, chẳng lẽ bảo tôi uống nước sôi để nguội?”

“Nước trái cây cũng có thể!" Dì Lưu vừa cười vừa nói.

Cuối cùng Tần Di cùng Lăng Mục Dương và Tiết Vãn Tình đi một nhà quán trà, gọi cho Lăng Mục Dương và Tiết Vãn Tình một ấm trà Long Tỉnh, rồi gọi cho mình một cốc nước cà chua.

Thấy dì Lưu canh giữ ở bên, Tần Di tốn rất nhiều sức mới khiến bà đồng ý ngồi xuống bàn bên cạnh.

“Xem ra cuộc sống của cô bây giờ cũng không dễ chịu nhỉ!”

Lăng Mục Dương nửa đùa nửa thật nói, Tần Di như quả bóng xì hơi, “Ai nói không phải? Cảm giác như ngồi tù, cái này không được, cái kia cũng không được!”

Lăng Mục Dương thấy dì Lưu đang theo dõi bên này nhìn bà cười gật đầu, quay sang cười với Tần Di nói, “Thật ra cũng là vì muốn tốt cho đứa nhỏ trong bụng cô! Chú ý một chút cũng không sai!”

“Tôi biết! Nhưng thể này chẳng khác nào tra tấn! Tôi sắp phát điên rồi!"

“Không đến mức đấy, qua một thời gian nữa cô sẽ quen thôi! Đúng rồi, lâu rồi không gặp, gần đây cô đang bận rộn sao?”

Lăng Mục Dương thấy cô tâm trạng không tốt lắm, lập tức nói sang chuyện khác.

“Cũng không bận bịu gì, lúc đầu định lên kế hoạch chuẩn bị cho việc mở cửa hàng hoa, nhưng bây giờ..” Tần Di bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bây giờ làm sao? Nghiêm Dịch Trạch không cho cô mở sao?” Lăng Mục Dương nhíu mày.

“Cũng không phải!” Tần Di lắc đầu, liếc mắt nhìn dì Lưu và vệ sĩ cười khố, “Mấy người kia đi theo làm gì cũng không tiện! Không thể lúc nào tôi đi xem cửa hàng họ cũng đi theo đúng không? Như thế thì làm gì có ai dám đến cửa hàng nữa?”

“Chuyện này cô có thể thương lượng với Nghiêm Dịch Trạch! Anh ấy yêu cô thế sẽ giúp cô nghĩ cách vẹn cả đôi đường!”

“Đúng thế! Cậu đi mà tìm Nghiêm Dịch Trạch ấy!” Tiết Vãn Tình cũng nói.

“Tôi không muốn làm phiền anh ấy!” Tần Di nói xong cười khổ lắc đầu, "Với cả...

“Tôi có cách này!” Lăng Mục Dương liếc mắt nhìn dì Lưu, miệng giật giật nhưng không phát ra tiếng.

Tần Di học qua ngôn ngữ môi, lập tức liên hiểu ý anh hai mắt sáng lên, “Vẫn là anh có cách!" “Tôi chỉ có chút khôn vặt thôi!” Lăng Mục Dương cười cười, nâng chén trà lên nhấp một hớp.

Tiết Vãn Tình tò mò nhìn Lăng Mục Dương hỏi, “Anh vừa nói với Tần Di cái gì? Cách gì cơ?”

Lăng Mục Dương cười không nói, Tần Di cười nói, “Chuyện này cậu không biết là tốt nhất!”

Tiết Vãn Tình đang cùng La Kỳ yêu đương, cô biết chẳng khác nào Nghiêm Dịch Trạch biết?

“Thần thần bí bí, không biết hai người làm cái quỷ gì!” Tiết Vãn Tình nhếch miệng, không hỏi lại.

Ba người ngồi hơn một giờ, thấy sắp gần trưa, đì Lưu giục cô về nghỉ ngơi ba người lúc này mới tách ra.

Về đến nhà cơm nước xong xuôi, Tần Di vào phòng xem Ti vi, dì Lưu cũng đi theo vào, cố ý căn dặn cô không nên xem quá lâu, Tần Di không nhịn được thúc giục bà mới ra ngoài.

Buổi chiều Tần Di không rời khỏi phòng nửa bước. Dì Lưu thỉnh thoảng để người làm đưa một ít trái cây vào, bảo Tần Di hoa quả tốt cho đứa nhỏ có thể ăn nhiều.

Lúc Nghiêm Dịch Trạch về đã rất muộn, Tần Di nghe được tiếng bước chân tắt TV vẻ mặt đau khổ ngồi ở trên giường ngẩn người.

“Em trông không vui lắm! Sao thế?”

Thấy anh quan tâm hỏi, Tần Di lắc đầu nói, “Không sao, tôi buồn ngủ rồi đi ngủ trước đây!”

Nói xong vén chăn lên chui vào, Nghiêm Dịch Trạch chắc rất mệt, khẽ cau mày câm một bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, Tần Di lại ngồi ở đầu giường ngẩn người.

“Em không phải buồn ngủ à? Sao không ngủ?” “Không ngủ được!"

Tần Di mặt không thay đổi nhìn anh trả lời.

“Không ngủ được? Có tâm sự?”

Nghiêm Dịch Trạch không yên lòng nhíu mày hỏi một câu.

“Không có!”

“Không có thật sao?” Nghiêm Dịch Trạch không chắc chắn hỏi lại, Tần Di chỉ lắc đầu, nhưng không nói lời nào.

“Có việc không nên giấu ở trong lòng, thời gian dài sẽ thành bệnh! Em bây giờ đang mang thai, phải thoải mái một chút mới được!”

“Tôi thoải mái làm sao được! Haiz..” Thấy dáng vẻ than thở của cô, anh rất đau lòng, hỏi han một lúc mới biết được là bởi vì dì Lưu cùng mười mấy vệ sĩ cứ đi theo cô khiến cô không có cảm giác tự do.

“Anh có thể để họ không đi theo tôi không, cho tôi tự do chút? Tôi thấy chính mình sắp ngạt thở. Cái gì cũng không được, ngồi tù còn hơn tốt hơn thể này!”

Tần Di ngẩng đầu đáng thương nhìn anh, thấy anh khẽ cau mày trong lòng tự nhủ: Có hi vọng!

Kết quả chờ nửa ngày chờ lại nghe thấy giọng khuyên nhủ của anh.

“Những thứ em nói anh đều biết nhưng vì con của chúng ta, chuyện này thật sự không được! Nếu không em nhịn thêm một chút, chờ em sinh con ra sẽ không cân như thế nữa!”

“Nói cho cùng anh cũng chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng tôi chứ nào có quan tâm đến tôi” Tần Di tức giận trừng anh.

“Em nói gì thế? Quan tâm con không phải là quan tâm em sao? Dù sao em cũng là người làm mẹ!” Nghiêm Dịch Trạch kéo tay cô xoa dịu, “Em đừng nóng, nghỉ ngơi sớm một chút!”

Tần Di xem như đã nhìn ra, Nghiêm Dịch Trạch đã quyết tâm để cô sống như thế này.

Nói thêm gì nữa cũng vô dụng, cô dứt khoát không nói gì nữa, tức giận trừng anh rôi trùm chăn thiếp đi.

Nghiêm Dịch Trạch cười khổ nhìn cô, trong lòng có chút không đành lòng.

Nếu được anh cũng không huy động nhiều người như thế, càng không muốn gây áp lực và gánh nặng cho Tần Di.

Trong khoảnh khắc kia đột nhiên muốn nói với cô toàn bộ sự thật nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn được.

Tần Di là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, anh không muốn lại làm cô lo lắng, không muốn để cô tiếp xúc với những thứ tiêu cực này, vì vậy anh chọn cách tự mình gánh vác, cho dù là mệt mỏi gian khổ đi chăng nữa.

Anh ngồi trên giường hồi lâu đột nhiên không cảm thấy buồn ngủ, quay người đi đến phòng bên cạnh.

“Cậu chủ, cậu tìm tôi?”

“Dì Lưu, mấy tháng này Tần Di mang thai làm phiền bài" Nghiêm Dịch Trạch mời bà ngồi cảm kích nói.

“Cậu chủ cậu nói gì thế, nếu không có nhà họ Nghiêm sao nhà họ Hà chúng tôi có thể có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, có thể vì cậu chủ, vì lão phu nhân làm chút chuyện, tôi cầu còn không được, đừng nhắc vất vả gì đói!"

Dì Lưu cười nhìn Nghiêm Dịch Trạch.

Nghiêm Dịch Trạch biết bà nói là thật nên không nói chuyện này nữa quay sang hỏi hôm nay Tần Di đi đâu, gặp người nào, nói cái gì.

Lúc đầu hành tung của Tần Di đều nằm trong sự không chế của anh, nhưng hôm qua bà Nghiêm đã đáp ứng anh sai người bảo vệ mẹ con Tần Di nên anh không cho người theo cô nữa, lúc này mới hỏi hành tung của cô từ dì Lưu.

Nghe nói hôm nay Tần Di gặp Lăng Mục Dương, còn ngồi cùng nhau uống trà với nhau một lúc lâu, Nghiêm Dịch Trạch hiểu rõ gật đầu tự nhủ: Hoá ra cô cả ngày nay như thế là vì đằng sau có Lăng Mục Dương chống lưng.

Về đến thấy anh thấy cô đã ngủ say, mắt anh hơi loé lên, vén chăn nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, nhắm mắt thiếp đi.

Ba ngày liên tiếp, Tần Di không ra ngoài ngoan ngoãn ở trong nhà.

Chỉ thỉnh thoảng đi xuống câu thang đi bộ trong sân, dì Lưu hết lòng bảo vệ cô, như trông tù nhân, đuổi thế nào cũng không đi khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức.

Buổi tối Tần Di lại nói với anh không muốn tiếp tục thế này cảm giác rất bức bách nhưng Nghiêm Dịch Trạch kiên trì khuyên cô nhịn một chút khiến cô vô cùng thất vọng.

Hôm đó vừa ăn sáng xong, Tần Di muốn ra ngoài đi dạo phố, dì Lưu và mẩy người vệ sĩ như ruồi đi theo sau.

Đi dạo hơn một giờ trên phố đi bộ, cô đi vào rất nhiều cửa hàng, cũng thử rất nhiều quần áo, Tần Di chưa cảm thấy mệt mỏi, dì Lưu đã có chút không chịu nổi, khuyên cô nghỉ ngơi một lát.

“Dì Lưu, nếu dì mệt thì lấy nghỉ một lát đi! Tôi tự mình đi cũng được!”

“Như vậy sao được?” Di Lưu nhanh chóng lắc đầu, “Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Có thể có chuyện gì chứ? Có nhiều vệ sĩ thế kia cơ mà?” Tần Di cười an ủi bà.

“Cũng không thể! Cô không thể rời đi tầm mắt của tôi!"

Dì Lưu sống chết không đồng ý khiến trong lòng cô có hơi thất vọng, “Vậy được, tôi đi vệ sinh, đì có muốn đi theo không?”

“Đi!” Dì Lưu không nói hai lời theo sau, đến cửa phòng vệ sinh, Tần Di dừng lại nói, “Dì Lưu, nếu không dì ở bên ngoài chờ chút! Tôi đi xong ra ngay!”

“Vậy được rồi!

Đi vào toilet, Tần Di đi vào một gian, ngồi trên bồn cầu gửi mấy tin nhắn cho Tiết Vãn Tình, bên kia giây sau liền trả lời, hai người nói chuyện thêm mấy câu, lúc này Tần Di mới cất điện thoại đi tiện tay nhấn nút xả nước của nhà vệ sinh rồi đẩy mở cửa khoang đi ra ngoài.

“Cô chủ, sao cô đi lâu thế?” Dì Lưu khẩn trương nhìn cô.

“Lâu sao? Mới mấy phút mà” Tần Di cười cười đi ra ngoài, tiếp tục đi dạo mấy cửa hàng tiếp theo.

Hơn một giờ sau, Tần Di cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, trong lòng vui mừng quay đầu nhìn dì Lưu, “Dì đợi tôi một lát nhé tôi đi vệ sinh!”

“Không phải cô vừa mới đi sao?” Dì Lưu kỳ quái nhìn cô hỏi.

“Hơn một giờ rồi mà, rất lâu rồi! Nhanh lên tôi sắp không nhịn được rồi!” Nói xong Tần Di chạy vội đến chỗ có nhà vệ sinh.

Dì Lưu theo sau canh giữ ở cổng, sắp xếp vệ sĩ quan sát xung quanh xem có ai khả nghi không.

Mấy phút sau, một nữ tạp vụ mang theo đồ lau nhà cùng thùng nước đi ra, vành nón hạ xuống rất thấp, giọng nói ồm ồm, “Cho đi nhờ một chút!”

Dì Lưu nhìn thấy cây lau nhà màu đen, nước trong xô không chỉ đục mà còn tỏa ra mùi khó chịu, vội vã trốn sang một bên để cô ra ngoài.

Nữ tạp vụ mang theo đồ lau nhà cùng thùng nước thuận lợi qua cửa của vệ sĩ đi vào trong thang máy.

Đi vào thang máy cô liền vội vàng xuống lầu đi vào thang máy chuyên dụng của nhân viên, ra khỏi cửa lớn rồi chui vào một chiếc xe nhỏ màu trắng.

“Đi mau!”

“Ngồi cẩn thận!” Tiết Vãn Tình cười trên ghế lái giẫm mạnh chân ga nhanh chóng rời đi.

Nữ tạp vụ ngôi phía sau lấy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, lấy lược chải lại mái tóc rối tung, đồng phục trên người cởi ra tiện tay vứt xuống sàn xe.

Tiết Vãn Tình nhìn cô qua gương chiếu hậu nháy mắt ra hiệu, đắc ý nói, “Tần Di? Thế nào? Biện pháp của tớ hữu ích chứ? Mấy người chắc chắn không nhận ra cậu!”

“Hữu ích thì hữu ích nhưng mùi này thật sự vô cùng kinh khủng!” Tần Di sửa sang lại quần áo trên người, bịt mũi hỏi, “Cậu có nước hoa không?”

"Tớ đã sớm chuẩn bị xong! Cho cậu!” Tiết Vãn Tình nhanh chóng lấy ra một lọ nước hoa đưa tới.

Tần Di nhận lấy nước hoa xịt mấy lần, cẩn thận ngửi ngửi, chắc chắn mùi kia đã không còn lúc này mới cười vui vẻ.

“Chúng ta bây giờ đi đâu?”

“Chỗ nào vui đi chỗ đó! Cậu không biết mấy hôm nay tớ sắp không chịu được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như thế tớ sẽ phát điên mất!”

“Được chứ! Chị đây dắt cậu đi quấy!" Tiết Vãn Tình nói xong còn cười ha hả, Tần Di cũng nhẹ nhõm cười theo.

Dì Lưu cửa phòng vệ sinh đợi chừng hơn hai mươi phút không thấy cô đi ra, gọi mấy tiếng không thấy ai đáp lại trong lòng hơi khẩn trương: Không phải cô chủ xảy ra chuyện gì chứ?

Bà đi xông vào nhà vệ sinh kiểm tra từng gian một mới đột nhiên ý thức không phải cô chủ xảy ra chuyện mà cô ấy đã trốn mất rồi.

Quan trọng là bà còn không biết, dì Lưu vô cùng lo lắng nhanh chóng phân phó vệ sĩ ra ngoài tìm, rôi gọi cho bà Nghiêm.

Vừa nhận được tin tức, nhà họ Nghiêm liền loạn lên, mặc dù bà Nghiêm ngồi trên ghế sofa không nói lời nào nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt đồn lại có thể nhận ra bà rất lo lắng cho cô.

“Lão phu nhân, chuyện này có cần báo cho cậu chủ không ạ?” Quản gia sắp xếp tất cả vệ sĩ trong nhà ra ngoài tìm cô rồi quay sang do dự hỏi bà Nghiêm.

Bà Nghiêm nhíu mày trâm ngâm hồi lâu chậm rãi lắc đầu, “Tạm thời đừng nói cho Dịch Trạch! Chờ tìm được người hãy nói!”

Quản gia gật đầu, “Cũng được! Tránh cho cậu chủ lo lắng, lão phu nhân người ở nhà trông coi để tôi nghĩ cách xem có thể huy động thêm người đi tìm cô chủ hay không?”

“Đi đi! Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để Dịch Trạch biết!”

Bà Nghiêm dặn dò một câu, quản gia đáp ứng rồi vội quay người chạy ra ngoài......

Tin Tần Di trốn khỏi vệ sĩ ngay lập tức đến tai Lăng Lâm, Cô vui mừng khôn xiết, “Nhược Lan, huy động tất cả các thuộc hạ, thông báo cho Lăng Mục Dương để anh ta giúp chúng ta nghĩ cách, chúng ta nhất định phải tìm được người trước nhà họ Nghiêm”

“Chị Lâm, sau khi tìm được người thì làm gì?”

“Sau khi tìm thấy..” Khóe miệng Lăng Lâm lộ ra nụ cười tàn nhẫn, “Đương nhiên là muốn cô ta vĩnh viễn cũng không thể quay về nhà họ Nghiêm!”

“Ý của chị là..” Âu Nhược Lan trừng to mắt nhìn Lăng Lâm, ngón tay không tự chủ run rẩy.

“Ý của tôi cô còn không hiểu, nhớ kỹ chuyện này phải làm cẩn thận đừng để Nghiêm Dịch Trạch phát hiện!”

Nói xong Lăng Lâm phất tay để cô nhanh chóng đi sắp xếp, Âu Nhược Lan vừa đi, Lăng Lâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời nắng gắt nheo mắt lại cười lạnh, “Tần Di ơi là Tần Di, cô đây chính là tạo nghiệt không thể sống, không thể trách tôi độc ác!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv