“Nhưng tôi để ý!” Tần Di lắc đầu
với anh, ánh mắt rơi vào bàn tay ấm áp
của anh đang dặt trên vai cô, “Làm
phiền anh bỏ tay ra, tôi muốn mặc quần áo!”
“Thật không có cách nào với cô!”
Nghiêm Dịch Trạch cười thu tay lại
đứng dậy, “Thế để tôi giúp cô!”
Nghiêm Dịch Trạch muốn tới vén
chăn lên nhưng Tần Di sắc mặt đỏ
bừng cúi đầu xuống, “Không… Không
cần anh giúp, tôi tự làm được!”
Nghĩ đến thân thể của mình một
lần bại lộ trước mặt Nghiêm Dịch
Trạch, Tần Di trăm vạn lần không tình
nguyện, cô sợ sự dịu dàng trước mặt
của anh sẽ đột nhiên trở lại với vẻ thô
lỗ và tàn bạo của đêm qua, thân thể
của cô còn chưa hồi phục, căn bản
không chịu nổi sự giày vò của anh.
“Yên tâm đi tôi sẽ không làm loạn!”
Nghiêm Dịch Trạch kéo một góc
chăn ngẩng đầu nhìn cô cười, ánh mắt
như không có bất kỳ tạp chất nào.
Mặc dù vậy, Tần Di vẫn không
dám mạo hiểm lắc đầu không ngừng.
“Thế…” Nghiêm Dịch Trạch cau
mày gật đầu, buông chăn ra đứng dậy,
“Được rồi! Tôi ở ngay bên ngoài có
việc thì gọi tôi!”
Không ngờ Nghiêm Dịch Trạch lại
dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhìn bóng
lưng của anh biến mất ở cửa ra vào,
Tần Di trong lòng nhất thời có chút giật mình.
Khoảnh khắc cô mở cửa, Nghiêm
Dịch Trạch hào hứng nắm lấy tay cô,
“Vợ ơi! Em đến rồi chúng mình đi
xuống đi! Bà đã đợi rất lâu rồi đó!”
“Ừm!”
Tần Di thấy Nghiêm Dịch Trạch
bắt đầu giả ngây giả dại thì nhẹ nhíu
mày trong lòng rất tò mò mục đích của
anh nhưng cũng không có vạch trần
hắn, tùy ý để Nghiêm Dịch Trạch nhún
nhảy kéo cô ra ban công.
Từ xa Nghiêm Dịch Trạch đã bắt
đầu gọi “Bà nội ơi bà nội”, bà lão cũng
cười hỏi anh sao thế.
“Bà nhìn xem vợ con đến rồi!”
Nghiêm Dịch Trạch dắt tay Tần Di đến
trước mặt bà cười ngây ngô.
Tần Di nhận lấy tách trà mà quản
gia đưa cho cung kính quỳ gối trước
mặt bà Nghiêm, hai ta ôm chén trà đưa
tới trước mặt bà lão hiền từ.
“Bà nội, cháu dâu chúc bà thân
thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, con
cháu đầy đàn!”
“Tốt, tốt lắm!” Bà Nghiêm nhận
trà trên tay cô nháy mắt hốc mắt liền
đỏ lên, nước mắt không khống chế
được tuôn rơi theo nếp nhăn của bà rơi
xuống bà tay cô.
“Bà nội, người làm sao thế? Người không sao chứ?”
Tần Di giật nảy mình khẩn trương
ngẩng đầu nhìn bà Nghiêm. Nghiêm
Dịch Trạch quỳ ở bên cạnh kéo vạt áo
của bà nhìn bà hoảng hốt không
ngừng gọi “bà nội ơi”.
“Bà không sao đừng sợ!” Bà lão
cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch
Trạch không khóc nữa miễn cường
cười nhấm nháp tách trà của Tần Di rồi
để họ đứng dậy.
“Quản gia ông mang cậu chủ đi
chơi một lúc đi! Tôi có chuyện muốn
nói với cháu dâu!”
Trên ban công rất nhanh chỉ còn
lại Tần Di cùng bà nội, thấy bà cứ nhìn
chằm chằm vào mình, Tần Di bỗng
nhiên có chút khẩn trương.
“Bà nội người có gì muốn nói với con thế ạ?”
“Cũng không có gì, chỉ là tùy tiện
tâm sự! Dịch Trạch đứa nhỏ này vì vụ
tai nạn xe hơi một năm trước, đầu óc
liền trở thành thế kia, làm gì cũng
không phân biệt được nặng nhẹ, con
phải để ý đến nó nhiều hơn! Đừng
chấp nhặt với nó!” Bà Nghiêm sắc mặt
bình tĩnh nhìn Tần Di.
Thấy Tần Di gật đầu, bà lúc này
mới mỉm cười, “Thế là bà yên tâm rồi!
Ngoài ra họ Nghiêm cũng là một gia
đình có học vấn và khá có tiếng nên
con dâu mới trước tiên phải biết các quy củ…”
Quy củ? Tần Di trong lòng căng
thẳng, xem ra làm cháu dâu nhà họ
Nghiêm cũng không dễ dàng!