Vân Hạ thấy Tần Di nhìn mình như
thế rất xấu hổ cắn răng đi vào trong.
“Dịch Trạch, Vân Hạ cô ấy…” Tần
Di không hiểu quay đầu hi vọng
Nghiêm Dịch Trạch có thể cho cô câu
trả lời nhưng anh chỉ nàng lắc đầu ra
hiệu nơi này không phải là nói chuyện
nên hạ giọng nói, “Có chuyện gì về
nhà chúng ta nói sau!”
Tần Di không cam lòng, còn muốn
hỏi lại, Nghiêm Như Hoa đã cười chào
hỏi cô và Nghiêm Dịch Trạch rồi mời
vào trong nhà.
Ở phòng khách nhà họ Tiêu,
Nghiêm Như Hoa nhiệt tình cùng bà
Nghiêm nói chuyện phiếm, thỉnh
thoảng mời Nghiêm Dịch Trạch và Tần
Di uống trà, bầu không khí xem như
hòa hợp.
Vân Hạ dưới sự sai bảo của
Nghiêm Như Hoa thỉnh thoảng thêm
trà cho bốn người, biểu cảm trên mặt
Vân Hạ lúc này ngược lại rất bình tĩnh
nhưng trong lòng cô ta không như vậy.
hỏi lại, Nghiêm Như Hoa đã cười chào
hỏi cô và Nghiêm Dịch Trạch rồi mời
vào trong nhà.
Ở phòng khách nhà họ Tiêu,
Nghiêm Như Hoa nhiệt tình cùng bà
Nghiêm nói chuyện phiếm, thỉnh
thoảng mời Nghiêm Dịch Trạch và Tần
Di uống trà, bầu không khí xem như
hòa hợp.
Vân Hạ dưới sự sai bảo của
Nghiêm Như Hoa thỉnh thoảng thêm
trà cho bốn người, biểu cảm trên mặt
Vân Hạ lúc này ngược lại rất bình tĩnh
nhưng trong lòng cô ta không như vậy.
Cô hao tổn tâm trí mang thai con
của Tiêu Hạng để tranh giành với Tần
Di trở thành vợ của Tiêu Hạng, trở
thành cô chủ của nhà Tiêu.
Ở một mức độ nào đó, cô được
coi là thành công. Tần Di thất bại trong
việc kết hôn với Tiêu Hạng còn cô sinh
đứa nhỏ cho Tiêu Hạng.
Cô cứ tưởng là mẹ có thể nhờ hơi
con, mượn đứa bé này gõ mở của lớn
nhà họ Tiêu để cô thành công gả vào
nhà giàu nhưng cô không ngờ rằng
khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế
lại lớn đến thế.
Cô thành công tiến vào nhà họ
Tiêu nhưng không phải là thân phận
cô chủ tương lai mà một người giúp
việc thấp hèn.
Còn Tần Di, mặc không có gả cho
nhà họ Tiêu nhưng lại gả vào nhà họ
Nghiêm còn giàu có, có quyền có thế
hơn nhà họ Tiêu, hơn nữa còn thành
công giành được sự yêu quý của cậu
chủ Nghiêm Dịch Trạch, cho dù cuối
cùng cô có thành công gả cho Tiêu
Hạng thì cũng phải kính trọng gọi Tần
Di là chị dâu, vẫn kém cô một bậc.
Điều này làm trong lòng Vân Hạ
cảm thấy cực kỳ kém, cô thấy ông trời
đối xử với cô rất không công bằng.
Vì sao cô phải vật lộn rất nhiều để
có thể đạt được thứ mình muốn trong
khi Tần Di không làm gì lại ngồi đó
hưởng thụ?
Cô và Tần Di đã từng là bạn tốt,
đều là người bình thường, nhưng tại
sao thân phận bây giờ của hai người lại
rất khác nhau, Tần Di cao cao tại
thượng, nhưng cô giống như một con
chó đê tiện.
Nếu cô thực sự không muốn ở lại
đây, không muốn bị người khác coi cô
nhà một trò đùa, nhưng nếu Nghiêm
Như Hoa chưa mở miệng, cô không
thể rời đi cũng không dám di.
“Bà chủ, cậu chủ nhỏ vừa khóc
vừa quấy, hình như đói bụng rồi!”
Một người giúp việc chạy đến gấp
gáp nói với Nghiêm Như Hoa, bà lại
quay đầu nhìn Vân Hạ, thấy cô không
nghe thấy gì thì mặt lạnh nói, “Vân Hạ,
đứng ngốc ở đấy làm gì? Không nghe
thấy đứa nhỏ đang đói à? Còn không
đi cho bú?”
“Bà chủ, tôi đi ngay đây!”
Vân Hạ lấy lại tinh thần, áy náy
quay sang gật đầu với mấy người làm
rồi nhanh chóng lên lầu.
Cô thuần thục ôm lấy đứa nhỏ
đang gào khóc cởi quần áo rồi cho nó
bú, đứa nhỏ vừa khóc lớn dần an tĩnh
lại.
Vân Hạ ngồi trên ghế, vừa cho
đứa nhỏ bú, vừa cúi đầu nhìn bộ đồng
phục người làm.
Nghĩ đến Tần Di đang dưới lầu, cô
phẫn hận nghiến răng nghiến lợi, ánh
mắt lóe lên sự hung ác.
Gần trưa, Tiêu Thành Phong và
Tiêu Hạng vội vã từ công ty trở về để
tiếp bà Nghiêm ăn xong liền rời đi, bà
Nghiêm ngồi thêm một lát rồi cùng
Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di về nhà
họ Nghiêm.
Trên đường Tần Di hỏi đến chuyện
của Vân Hạ, Nghiêm Dịch Trạch vẫn
chối nói không biết.
“Anh không biết thật sao?”
Đối mặt với những nghi ngờ của
Tần Di anh bất đắc dĩ cười cười, “Được
rồi, thật ra trước đó anh có biết.”
“Thế sao anh không nói trước với
em để em còn chuẩn bị tâm lý!”
Tần Di có chút không vui, Nghiêm
Dịch Trạch nắm lấy tay cô, cười tủm
tỉm nhìn cô, “Giận anh sao?”
“Không có!” Tần Di phồng má lắc đầu.
“Còn không có, em xem biểu cảm
trên khuôn mặt mình đi, viết rõ ràng tôi
không vui, rất không vui!”
Tần Di bỗng chốc bị anh làm cho
tức cười, lườm anh một cái, “Em không
cố!”
“Được rồi, không nói với em trước
là lỗi của anh! Nhưng cái này cũng thể
trách anh, anh chỉ quan tâm đến em,
làm gì có thời gian để ý đến một người
không liên quan?”
Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của
anh, Tần Di bỗng nhiên có chút chột
dạ không dám nhìn anh.
“Sao thế?” Nghiêm Dịch Trạch
nhíu mày, lo lắng hỏi một câu.
“Không có gì! Em chỉ thấy Vân Hạ
cũng rất đáng thương, rõ ràng đã sinh
cho Tiêu Hạng một đứa nhỏ mà giờ lại
trở thành người giúp việc nhà họ Tiêu,
Tiêu Hạng cũng thật không có tính
người!”
“Em thật là, anh cũng không biết
nên nói em đơn thuần hay thiện lương
nữa?” Nghiêm Dịch Trạch bất đắc dĩ
cười cười, nhà họ Tiêu cũng không
phải là gia đình bình thường, không
phải cứ muốn vào là được! Để Vân Hạ
ở bên cạnh đứa nhỏ đã xem như có
tình người rồi. Đổi thành người khác,
có khi cả đời này Vân Hạ cũng chưa
chắc đã được nhìn mặt đứa nhỏ! Vợ à,
em không phải là quên mất những việc
tốt trước đây cô ta đã làm đấy chứ?”
“Em không quên! Em chỉ thấy cô
ấy làm thế không đáng!”
Nghiêm Dịch Trạch kinh ngạc
nhìn cô, đôi mắt anh lóe lên rồi khuyên
nhủ cô, “Được rồi, em đừng nghĩ nữa!
Chuyện này là của nhà họ Tiêu, không
liên quan gì đến chúng ta!”
Tần Di trầm mặc một hồi lâu, mới
ngẩng đầu do dự, “Nghiêm Dịch Trạch,
anh có thể giúp Vân Hạ không?”
“Giúp cô ta?” Nghiêm Dịch Trạch
nhíu mày, “Em chắc chứ?”
“Ừm, dù sao trước đây cô ấy cũng
là bạn tốt của em, em…“ Tần Di muốn
nói lại thôi, cô cũng không biết tại sao
mình lại mở miệng nói với anh.
Cô chỉ là rất tin tưởng anh, chỉ cần
anh đồng ý trên đời này không có việc
gì có thể đánh bại anh.
“Em muốn anh giúp cô ta thế
nào?”
Câu trả lời của Nghiêm Dịch Trạch
khiến cô rất ngạc nhiên. Cô nghĩ rằng
anh sẽ trốn tránh hoặc từ chối, nhưng
không nghĩ anh thực sự đồng ý giúp
đỡ, làm cô nhất thời sững sờ.
“Không thì để Tiêu Hạng cưới cô
ta! Như thế sẽ khiến Tiêu Hạng không
ôm hi vọng với eml”
“Anh thật sự có thế để Tiêu Hạng
lấy Vân Hạ?” Tần Di không xác định
nhìn Nghiêm Dịch Trạch, lúc đầu
địa vị của Vân Hạ ở nhà họ Tiêu, chưa
từng hi vọng xa vời anh có thể chỉ phối
quyết định của Tiêu Hạng, chi phối
đến quyết định của nhà họ Tiêu.
“Không thử làm sao biết? Yên tâm
đi, chuyện này giao cho anhl” Nghiêm
Dịch Trạch ra vẻ có thể đảm đương
việc này làm cô cảm thấy rất hạnh
phúc.
Cô biết việc này rất khó, nhưng
càng như vậy cô lại cảm thấy anh rất
quan tâm để ý đến cô.
“Dịch Trạch, cám ơn anh!” Tần Di
cảm kích nhìn anh.
“Đồ ngốc, chỉ cần em mở miệng,
kể cả là hái sao trên trời anh cũng có
thể lấy xuống cho em, đừng nói đến
Ị”
chuyện nhỏ thế này
Nghiêm Dịch Trạch quay đầu hôn
trán Tần Di, đôi mắt anh nhìn ra ngoài
cửa sổ, nghĩ đến Tiêu Hạng và Vân Hạ
đã từng tổn thương cô, đáy mắt càng
trở nên lạnh lễo.
Về đến nhà, Lăng Lâm ngồi ở
phòng khách trên ghế sofa, cười đứng
dậy cùng hai người chào hỏi.
“Lâm nha đầu, tìm Dịch Trạch hả?
Các con nói chuyện nhé, bà già này
lên trước đây!”
Nghiêm Dịch Trạch cười nhìn
Lăng Lâm một chút lên lầu, Tần Di mắt
nhìn Lăng Lâm, lại quay đầu nhìn anh
rồi đang định lên lầu thì bị anh kéo lại.
“Đừng vội, đợi chút nữa chúng ta
cùng lên!” Nghiêm Dịch Trạch cười
kéo cô ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt
nhìn Lăng Lâm hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Là thế này, tối nay em định hẹn
mấy người làm kinh doanh nên muốn
mời anh cùng đi. Anh không phải gần
đây muốn trở về nắm quyền ở Nghiêm
thị sao, em thấy anh nên giao thiệp với
những người này, dù sao cũng đã một năm.
Lăng Lâm mỉm cười nhìn Nghiêm
Dịch Trạch, nói gần nói xa thế chỉ là
muốn anh cân nhắc về việc này, nhưng
anh rõ ràng rất không để ý, “Cám ơn
cô, nhưng tối nay tôi còn có việc, ngày
khác đi!”
“ƠØ?” Lăng Lâm có vẻ hơi thất
vọng, còn muốn khuyên anh hai câu
nhưng Nghiêm Dịch Trạch đã kéo Tần
Di muốn rời đi.
“Dịch Trạch!” Tần Di nhìn anh lắc
đầu rồi quay đầu cười với Lăng Lâm,
“Cô Lăng Lâm, ngại quá! Tối nay Dịch
Trạch không bận, lúc đó sẽ đến đúng giờ!”
Lăng Lâm quay sang nhìn rồi cười
cười nhìn hai người, “Cứ quyết như thế
nhé! Đến lúc đó em gọi cho anh!”
Lăng Lâm vừa đi, Nghiêm Dịch
Trạch liền cau mày hỏi Tần Di tại sao
phải giúp anh đáp ứng Lăng Lâm, “Em
không ghen sao?”
“Sao em phải ghen?” Tần Di nhìn
thật sâu vào mắt anh, cười lắc đầu,
“Huống hồ cuộc gặp gỡ đêm nay có
thể giúp anh không nhỏ, dù sao đi nữa
thì anh cũng nên đi!”
“Em không sợ anh với cô ta xảy ra
chuyện gì?” Nghiêm Dịch Trạch hoài
nghỉ nhìn cô, mấy lời của cô vừa xong
làm anh có một sự hiểu biết mới về cô.
“Anh sẽ thế sao?“ Tần Di ánh mắt
sáng rực nhìn Nghiêm Dịch Trạch, cười khẽ.
“Được thôi, anh chắc chắc sẽ không!”
Nghiêm Dịch Trạch bất đắc dĩ cười.
“Thế không phải là xong rồi sao?
Em sẽ không cần lo lắng gì nữa đúng không?”
“Em nói cũng đúng!” Nghiêm
Dịch Trạch nhìn chằm chằm cô một lát,
lôi kéo Tần Di trở về phòng, vừa đóng
cửa lại liền một tay lấy Tần Di ôm thật
chặt vào trong ngực, hung hăng hôn lên.
Nụ hôn quá bất ngờ khiến Tần Di
không thể phản ứng, hai người hôn
một hồi lâu mới tách ra, Tần Di sắc mặt
đỏ bừng nguýt anh một cái trách, “Ban
ngày ban mặt, Nghiêm Dịch Trạch, anh
muốn làm gì?”
“Em nói anh muốn làm gì?”
Nghiêm Dịch Trạch tà mị cười ôm lấy
Tần Di ngã trên giường, đưa tay cởi
cúc áo.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh điên rồi!
Bây giờ là ban ngày bị người khác
nghe thấy thì sao?” Tần Di tranh thủ
thời gian đứng dậy nắm lấy tay đang
cởi đồ của anh tức giận nói.
“Anh mặc kệ bây giờ là ban ngày
hay ban đêm! Anh chỉ biết bây giờ anh
muốn em! Bây giờ liền muốn em!”
Anh nói xong liền đẩy cô rồi nhào lên…
Tần Di phiền muộn không biết nên
nói gì, Nghiêm Dịch Trạch anh tuổi chó
sao, lúc nào cũng muốn đè cô, không
quan tâm cô có muốn hay không?
Hơn một giờ sau Nghiêm Dịch
Trạch mới tước vũ khí đầu hàng.
Tần Di đẩy anh ra mặt tức tối nói,
“Nghiêm Dịch Trạch anh thật quá đáng!”
“Quá đáng sao? Nếu không
chúng ta lại làm một lần nữa?” Nghiêm
Dịch Trạch cười xấu xa đưa tay vuốt ve
trên cơ thể duyên dáng của cô làm Tần
Di kinh hồn khiếp đảm đẩy anh ra trốn
về phía sau, “Thôi, em sai rồi còn
không được sao? Không làm nữa! Anh
nhanh tắm rửa thay quần áo, đợi chút
nữa anh phải ra ngoài màI”
“Được, ngoãn ngoãn ở nhà đợi
anh, lúc ăn cơm anh sẽ về!”
Tắm rửa, thay quần áo xong,
Nghiêm Dịch Trạch trước khi ra cửa
đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn
Tần Di đang thu thập giường chiếu
trong mắt tràn đẩy nhu tình, nhịn
không được lại chạy tới hôn cô mấy
cái, lúc này mới lưu luyến không rời ra cửa.
Lúc Nghiêm Dịch Trạch chạy đến
chỗ hẹn thì Lăng Lâm và mấy người
bạn đã đến đông đủ.
Giới thượng lưu của Nhuận Thành
cũng chỉ lớn như thế, Lăng Lâm mời
mấy người Nghiêm Dịch Trạch trên cơ
bản đều quen biết, đã từng hoặc ít
nhiều có kinh doanh qua lại, nói
chuyện một hồi rồi ngồi xuống.
Mọi người trò chuyện một lúc,
thấy Lăng Lâm chưa để phục vụ mang
đồ ăn lên, một chàng trai trẻ già dặn
nửa đùa nửa thật nói với Lăng Lâm,
“Người đẹp Lăng Lâm, cô định để mấy
người chúng tôi nói chuyện suông tối
nay sao? Để đợi bữa ăn của cô, tôi còn
chưa ăn cơm trưa đâu?”
“Cậu Trần lại trêu tôi rồi! Tôi là
người keo kiệt như thế sao? Anh đợi
thêm chút nữa nhé, tôi còn có một
người bạn vẫn chưa đến!”
“Bạn? Ai thế? Chúng tôi quen biết
không?” Người kia tò mò nhìn Lăng
Lâm hỏi.
Lăng Lâm mắt nhìn người kia
đang nói chuyện với Nghiêm Dịch
Trạch, “Các anh không biết nhưng
Dịch Trạch biết!”
Nghiêm Dịch Trạch thấy cô nhắc
đến anh quay đầu nhìn cô một cái.
Lăng Lâm cười đang muốn nói thì
một người đàn ông đẹp trai mở cửa
bước vào nở nụ cười.
“Người đẹp Lăng Lâm, tôi không
đến muộn chứ?”
“Lăng Mục Dương, là anh à?”
Nghiêm Dịch Trạch kinh ngạc
nhìn anh hơi nhíu mày.
“Sao? Rất ngạc nhiên khi thấy
tôi?” Lăng Mục Dương cười đi đến bên
cạnh Nghiêm Dịch Trạch ngồi xuống
quét mắt nhìn mọi người rồi tò mò hỏi,
“Sao không đưa Tần Di đến?”
Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt khẽ
đổi cảnh giác nhìn Lăng Mục Dương
nói, “Thế này không thích hợp lắm!”
“Có quỷ mới tin anh!” Lăng Mục
Dương trợn mắt liếc anh.
Lâng Lâm giới thiệu, mọi người
lập tức làm quen, nghe nói Lăng Mục
Dương là con trai tập đoàn xuyên quốc
gia những người ngồi đây ít nhiều đều
nói một hai câu vuốt mông ngựa, Lăng
Mục Dương trông rất hưởng thụ, ai nói
gì cũng không từ chối, cười như hoa nở.
Bữa cơm này ăn rất là tận hứng,
khi tan cuộc ai ai cũng uống hơi nhiều.
Nghiêm Dịch Trạch vốn định đi
thẳng về, không nghĩ Lăng Lâm lại nói
hiện tại còn sớm, đề nghị mọi người đi
hát karaoke, Lăng Mục Dương sống
chết kéo lấy anh làm Nghiêm Dịch
Trạch chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trên đường gọi điện cho Tần Di
báo bình an, dặn dò cô ngủ sớm một
chút, anh có thể rất muộn mới có thể trở về.
Bảy tám người bao một phòng
lớn, ồn ào náo nhiệt hai ba giờ đồng
hồ, thấy sắp rạng sáng mới lần lượt đi về.
Lúc này chỉ còn khoảng ba bốn
người, Lăng Lâm lấy cớ ra ngoài nhận
cú điện thoại, để lại mấy người họ rồi
đem một túi đồ vứt cho Âu Nhược Lan
rồi nháy mắt với cô ta. Không lâu sau
khi trở lại phòng bao, một nhân viên
phục vụ bưng đến mấy ly vang đỏ,
Lăng Lâm đưa hai ly đó trong đó lên
cho Nghiêm Dịch Trạch và Lăng Mục
Dương, thấy hai người đều có men say
thì cười nói, “Mục Dương, Dịch Trạch,
tôi mời hai người! Uống xong ly này
chúng ta sẽ tan cuộc, hôm khác lại gặp nhé!”
Nghiêm Dịch Trạch và Lăng Mục
Dương không nghi ngờ gì, bưng chén
rượu lên, cụng ly với cô rồi há miệng uống hết.
Đáy mắt Lăng Lâm hiện lên một
tia đắc ý cũng cười uống hết chén
rượu, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm
chằm Nghiêm Dịch Trạch rồi cười ra
ngoài để Âu Nhược Lan đi tính tiền, lúc
quay lại đã thấy Nghiêm Dịch Trạch và
Lăng Mục Dương ngủ gục trên sofa.
Để người đưa Lăng Mục Dương
về quay sang nhìn Nghiêm Mục Trạch
đang bất tỉnh nhân sự, đầu óc Lăng
Lâm có chút choáng váng, liều mạng
lắc đầu mới tỉnh táo hơn, lung la lung
lay đi về chỗ Nghiêm Dịch Trạch trong
lòng rất đắc ý: Nghiêm Dịch Trạch, anh
đêm nay là của em! Về sau cũng chỉ có
thể là của em.