Cô hoàn toàn không nghĩ tới
Nghiêm Dịch Trạch sẽ nói thằng ra như thế.
Nghĩ đến trước đó mình bị đem ra
làm trò cười, trong lòng cô cảm thấy
không thể chịu đựng được, lên cũng
không lên được mà xuống cũng không
xong nên kéo tấm cách âm bảo lái xe
dừng xe, mở cửa liền xuống xe.
“Cô chủ, cô sao thế?” Quản gia từ
phía sau xe chạy tới hiếu kì hỏi.
“Tôi đột nhiên nhớ ra buổi tối đã
hẹn bạn nên không về nhà nữa! Mọi
người về trước đi!” Tần Di mắt nhìn
Nghiêm Dịch Trạch đang vờ ngủ quay
đầu rời đi.
“Cô chủ cô muốn đi đâu để tôi
bảo người chở cô đi!”
“Để tôi tự đi!” Tần Di cũng không
quay đầu lại phất phất tay, ngay trên
đường vẫy một chiếc xe taxi nghênh ngang rời đi.
Quản gia nhanh chóng cho người
đuổi theo xe taxi, nghỉ hoặc nhìn
Nghiêm Dịch Trạch nhắm mắt đang
phát ra tiếng ngáy nhỏ mới đóng cửa
xe bảo mọi người tiếp tục lên đường.
Ngay lúc quản gia quay người thì
Nghiêm Dịch Trạch bất ngờ mở mắt
nhìn về hướng chiếc taxi mà Tần Di
vừa rời đi, siết chặt nắm đấm. Tần Di vì
Tiêu Hạng mà giận anh làm anh rất
đau lòng. Khuôn mặt đẹp trai của
Nghiêm Dịch Trạch lúc này trông rất
khó coi.
Chiếc taxi vừa rời đi Tần Di liền gọi
điện cho Tiết Vãn Tình, “Vãn Tình cậu
ở nhà đúng không? Đợi chút tớ qua đó ngay!”
Không đợi Tiết Vãn Tình nói
chuyện, Tần Di đã cúp điện thoại rồi
nói với tài xế, “Đến vườn hoa Lệ Hào!”
Đứng trước phòng trọ của vừa
muốn gõ cửa thì Tiết Vãn Tình xách túi
thở hồng hộc từ phía sau cô chạy tới.
“Tần Di, sao cậu không nói một
tiếng đã đến! Hại tớ huỷ hẹn rồi vội vội
vàng vàng trở về!”
“Văn Tình, thật xin lỗi!”
“Thôi không sao, còn nói xin lỗi gì
chứ! Mau vào nhà đi!” Tiết Vãn Tình
cười mời cô vào nhà bưng trà rót nước
vô cùng nhiệt tình.
“Cám ơn!” Thấy Tiết Vãn Tình rót
cho cô một tách trà nóng Tần Di ngẩng
đầu cười, “Cậu cũng mệt rồi ngồi
xuống luôn đi!”
“Tớ không sao, cậu ngồi đi để tớ
đi thay quần áo trước rồi chúng ta nói chuyện!”
Tiết Vãn Tình thay quần áo xong,
chạy đến ngồi bên cạnh Tần Di tiện tay
mở tỉ vi, thấy Tần Di mặt này ủ dột lo
lắng hỏi, “Tần Di, cậu làm sao mà mặt
mũi lại thế kia? Có phải đã xảy ra
chuyện gì không?”
Tần Di miễn cưỡng cười nói,
“Không sao đâu, Vẫn Tình, tớ đêm nay
có thể ngủ ở đây không?”
“Nhà họ Nghiêm đuổi cậu ra
ngoài?” Tiết Văn Tình lông mày đột
nhiên nhíu lại, bất đắc dĩ thở dài, “Tớ
ngay từ đầu đã nói cậu phải nghĩ kỹ
mà cậu cứ muốn gả cho đồ ngốc kia,
bây giờ… a…”
Tần Di muốn giải thích, nhưng lời
đến khóe miệng lại nuốt xuống.
“Được rồi không cần phải nói gì!
Cậu cứ yên tâm ở lại đây, muốn ở bao
lâu cũng được! Dù sao tớ cũng ở đây
một mình có cậu bầu bạn cũng vui
hơn!”
“Vẫn Tình, cám ơn cậu!”
Tiết Vãn Tình ngày mai còn phải
đi làm, liền rửa mặt sớm đi ngủ, Tần Di
không ngủ được, một mình ở phòng
khách xem tivi.
Nhìn đồng hồ treo trên tường đã
mười giờ rưỡi tối cô mới đứng dậy đi
vào phòng lăn qua lộn lại thật lâu mới
mơ màng ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó ở biệt thự trên tầng
hai nhà họ Nghiêm bà Nghiêm đặt
sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn
quản gia trước mặt hỏi, “Đã trễ thế như
vậy, sao Tần Di còn chưa trở lại?”
“Báo cáo lão phu nhân, cô chủ ở
nhà Tiết Văn Tình bên kia ngủ rồi!!”
“Ngủ ở đó? Nha đầu này không
có quy củ gì hết! Có phải bắt nạt Dịch
Trạch của chúng ta ngốc, đêm cũng
không về nhà ngủ? Đợi nó về phải bắt
nó quỳ xuống, không được sự cho
phép của tôi không được phép đứng dậy!”