“Nguyệt Nguyệt, chuyện gì vậy?” Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu, thầm than xong rồi, tránh vỏ dưa gặp vỏ chuột. Cô không muốn lại tiếp tục tranh cãi ở đây, nãy giờ cô cũng quá mất mặt rồi, sao có thể dám nói với Vân Thiên Lâm chuyện vừa rồi.
“Bạch Hiểu Nguyệt, sao cô lại lắc đầu như không có việc gì được. Là cô đã có chồng rồi mà vẫn không bỏ được tính trăng hoa, lại đi quyến rũ người đàn ông của tôi. Cô nói xem, như thế mà tôi bỏ qua cho cô được à.”
“Lý Khanh Vũ, quản lý người đàn ông của anh cho tốt” Sắc mặt Vân Thiên Lâm trầm xuống, chuyện này anh đã chịu đủ rồi, năm lần bảy lượt hết người này đến người khác khiêu khích sự nhẫn nại của anh, có phải gần đây anh quá dễ dãi rồi không, cho nên người khác mới không để Vân Thiên Lâm vào mắt.
“Anh chính là Vân thiếu phải không? Người khác có thể sợ anh, nhưng tôi không sợ Vân gia. Người khác không dám nói, nhưng tôi dám nói. Người phụ nữ mà anh gọi là vợ căn bản không xứng đáng với danh gọi đó. Suốt ngày chỉ rình rập đàn ông của người khác. Lúc trước cứ một mực từ chối Lý Khanh Vũ, bây giờ anh ấy có bạn gái là tôi rồi thì đeo bám mãi không thôi. Nói không chừng cô ta đã cho anh đội mấy cái mũ xanh rồi đấy, chỉ là anh không biết mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt tím mặt tái mày, cô ta nói cái gì vậy, có chừa mặt mũi cho người khác không thế. Cô ta nói cô cho Vân Thiên Lâm đội mũ xanh. Bạch Hiểu Nguyệt lén lút nhìn Vân Thiên Lâm. Cô sợ anh nổi cơn thịnh nộ mất.
“Mộ Dung gia?” Vân Thiên Lâm mới vừa rồi âm trầm rét run, bây giờ lại trở nên một nụ cười yêu nghiệt. Bạch Hiểu Nguyệt thấy cái nụ cười này liền không rét mà run.
A Nham ở đằng xa cũng thấy, nụ cười này của Vân thiếu là đỉnh điểm cho sự tức giận, e rằng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua. Anh thầm mặc niệm cho Mộ Dung gia mấy giây.
Mà Mộ Dung Tình nhìn thấy cái nụ cười này của Vân Thiên Lâm, người cũng bắt đầu rợn lên. Nhưng cô cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cô sợ cái gì chứ, cũng chỉ là Vân gia thôi mà, Mộ Dung gia cô đâu có thua ai.
“Ta đây có phải là nên cảm ơn Mộ Dung tiểu thư một chút đã báo cho tôi biết cái tin tức này.”
Vân Thiên Lâm nói, làm cho Mộ Dung Tình thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện gì, thì ra anh ta chỉ muốn cảm ơn mà thôi.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ cần anh quản người phụ nữ của anh cho tốt vào là được, đừng có hở ra là lại chạy đi lung tung quyến rũ người khác.”
“Vậy sao. Vậy thì bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô biết. A Nham, truyền theo mệnh lệnh của tôi, lấy danh nghĩa RV thu mua tập đoàn Mộ Dung, kể cả cổ phiếu và công ty con. Dự án lập tức tiến hành từ bây giờ, mau chóng thực hành.”
Vân Thiên Lâm thốt ra những lời này, làm cho mọi người run sợ. Đây là tình huống thế nào? Chỉ cần một câu của Vân thiếu mà cứ thế đòi thu mua một gia tộc lớn, cứ như vậy quyết định, không cần phải thông qua hội đồng quản trị sao?
“Anh…Anh đừng có hù dọa tôi, Mộ Dung lớn như vậy, sao có thể dễ dàng bị anh nuốt chửng?”
“Nếu cô không tin, cứ chờ xem.” Vân Thiên Lâm nói, ngữ khí lạnh lùng, đây là taart cả mọi người làm chứng, đụng vào người của Vân gia, hậu quả sẽ vô cùng lớn.
“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy, tôi không có nói gì sai cả.” Mộ Dung Tình miễn cưỡng nói, cô không nghĩ tới Vân Thiên Lâm lại trở mặt nhanh đến thế.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào tôi là Vân Thiên Lâm, và cô đang xúc phạm đến vợ của Vân Thiên Lâm. Chừng đó đã đủ lý do rồi.”
Sẵn tiện ở đây anh muốn cho mọi người biết địa vị của Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng anh, nếu đụng tới Bạch Hiểu Nguyệt thì chính là đụng tới Vân Thiên Lâm anh. Anh không ngại mình là kẻ độc ác vì vợ.