Một câu cũng là Vân Thiên Lâm, hai câu cũng là Vân Thiên Lâm quan tâm cô ta, làm như cô ta là vợ của Vân Thiên Lâm không bằng. Người bị bệnh, không kỹ lưỡng một chút sao có thể chăm sóc được bệnh nhân, Vân Thiên Lâm là người trọng bạn bè, anh ấy ân cần như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên, có cái gì mà Chu Nhã Tĩnh cứ lên mặt khiêu khích.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn tranh luận với Chu Nhã Tĩn tiếp, chỉ cần trong lòng cô hiểu được Vân Thiên Lâm luôn yêu cô, anh luôn coi cô là một người quan trọng là được rồi.
Nếu cô với Chu Nhã Tĩnh bởi vì chuyện này mà đi phân cao thấp, chẳng khác nào cô giống với Chu Nhã Tĩnh. Sớm hay muộn gì cũng có ngày cô sẽ trở thành Chu Nhã Tĩnh thứ hai, khi đó cô sẽ cảm thấy vô cùng ghét bản thân mình đừng nói chi là Vân Thiên Lâm.
“Đang nói gì đó?” Thời điểm Vân Thiên Lâm tiến vào vừa lúc nhìn thấy hai người đang trò chuyện, nhưng nét mặt của Bạch Hiểu Nguyệt không được tốt cho lắm. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì với Bạch Hiểu Nguyệt, anh mới gọi điện cho A Nham thì được báo là từ lúc anh rời khỏi là cô đã rầu rĩ không vui.
Nhiều ít anh vẫn đoán được phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi, càng thể hiện mình phóng khoáng báo nhiêu nhưng thực chất là rất để ý.
Rõ ràng rất để ý nhưng lại đẩy anh cho người phụ nữ khác, anh thật không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.
Anh không nhớ rõ là mình có yêu cầu cô trở thành một người vợ hiền rộng lượng hoặc là cái gì.
Ngược lại anh thích bộ dạng này của cô, ở trước mặt người phụ nữ khác không nói rõ đạo lý, ghen tuông vì anh, đặc biệt đáng yêu.
“Không có gì, em không cẩn thận, thấy được giấy kết quả kiểm tra của Bạch Hiểu Nguyệt nói là cô ấy bị cung hàn, thể chất yếu ớt, hình như đã dọa phải cô ấy rồi.”
“Cung hàn?”
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng khẩn trương, chuyện này là chuyện của riêng cô, Chu Nhã Tĩnh thấy được thì thôi, sao còn lại nhiều chuyện với anh làm gì. Chuyện này cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt nói với Vân Thiên Lâm, được rồi nhờ nhân cơ hội này Chu Nhã Tĩnh nói ra cũng tốt, chứ cô không đủ dũng cảm để nói ra với anh.
Nhìn phản ứng nghi hoặc của Vân Thiên Lâm, nhất thời trong lòng Chu Nhã Tĩnh vui sướng.
Quả nhiên phỏng đoán của cô là đúng, Vân Thiên Lâm không hề biết Bạch Hiểu Nguyệt bị mắc bệnh này, cũng không biết Bạch Hiểu Nguyệt lén giấu anh đi kiểm tra.
Chuyện này không cần cô phải ra tay thì Bạch Hiểu Nguyệt lập tức cũng gặp phiền toái. Cô chỉ cần ngồi một bên xem kịch vui là được.
“Em đã đi kiểm tra rồi?”
Trong lòng Chu Nhã Tĩnh cực kỳ cao hứng, cô đang chờ xem Vân Thiên Lâm sau khi biết được chính mình bị Bạch Hiểu Nguyệt lừa gạt, sẽ phẫn nộ như thế nào, liền đó cô sẽ có cơ hội.
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn mặt Vân Thiên Lâm, cô gật gật đầu. Bây giờ thì anh biết cô khó có thể mang thai, có phải là anh không còn cần cô nữa, có đúng không?
“Là bác sĩ nói? Hoàn toàn chính xác?” Vân Thiên Lâm có chút lo lắng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, khó trách cô lại buồn như vậy, thời điểm anh gọi tới cũng là vì chuyện này mà cô không dám bắt máy.
Cái cô ngốc này, không phải anh đã nói là cùng nhau đi kiểm tra hay sao? Kết quả là cô lại trộm đi một mình, chắc chắn biết được cái kết quả kia, cô đã rất lo lắng, còn suy nghĩ lung tung nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, không biết nên giải thích như thế nào, cô cũng có chút rối loạn. Cô dứt khoát đưa bảng kiểm tra kết quả cho Vân Thiên Lâm xem.
“Nếu như anh không cần em nữa, em sẽ rời đi.”
Vân Thiên Lâm nhíu mày nghe cô nói, anh rất khó chịu, trong tay cầm lấy bảng kiểm tra kết quả nhưng mà anh cũng không muốn mở ra xem. Chu Nhã Tĩnh thấy anh như thế liền cho rằng Vân Thiên Lâm sẽ nổi một trận lôi đình. Đột nhiên Vân Thiên Lâm đưa tay ra không màng có Chu Nhã Tĩnh ở đây mà ôm lấy Bạch Hiểu Nguyệt vào trong lòng ngực.
Lúc ấy, khẳng định là cô rất khổ sở, lo lắng. Cô rất thích trẻ nhỏ, biết kết quả này mà anh còn ở bên người Chu Nhã Tĩnh, không ở bên cạnh cô, anh thật là đáng chết.