Đó là lý do mà tại sao bấy lâu nay cô vẫn không có mang thai.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Hiểu Nguyệt bị dọa nhảy dựng lên, nhìn tên trên điện thoại di động, cô không nghĩ tới lại là Vân Thiên Lâm.
Một lúc nữa, cô nên nói với anh thế nào đây. Cô không thể nói dối anh được.
Nhưng cô mà không bắt điện thoại thì sẽ khiến anh lo lắng, giống như trước đây anh không tìm thấy cô vậy. Bạch Hiểu Nguyệt rối rắm, không biết nên làm thế nào.
Thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt bắt máy thì điện thoại di động không reo nữa. Bạch Hiểu Nguyệt không chút suy nghĩ, lập tức gọi điện lại, điều chỉnh cảm xúc lại cho tốt.
Gọi điện thoại nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không nghe máy, Vân Thiên Lâm có chút lo lắng, anh đang định gọi cho A Nham thì điện thoại của anh vang lên.
“Sao em không bắt máy điện thoại của anh?” Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì trong điện thoại đã vang lên tiếng sốt ruột của Vân Thiên Lâm, tức khắc trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt có chút tự trách, đều là do cô cả.
Gần đây Bạch Hiểu Nguyệt có những biểu hiện rất lạ, lúc nào cũng lo được lo mất. Sợ hãi ngày càng một tăng lên, nếu như mỗi ngày mở mắt ra mà không thấy anh thì cô lại có chút hoảng hốt.
Đều là tại anh không cho cô cảm giác an toàn cho nên cô mới như vậy, có lẽ là do cô nghĩ nhiều về chuyện đứa con cho nên mới lo lắng như vậy.
“Em định bắt máy thì nó bị kêu nữa. Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh đang ở ngoài hành lang.”
“Chu Nhã Tĩnh…Cô ta không có việc gì chứ?” Bạch Hiểu Nguyệt hỏi Vân Thiên Lâm một câu về tình hình của Chu Nhã Tĩnh. Nhưng Vân Thiên Lâm cảm thấy giọng điệu của Bạch Hiểu Nguyệt có chút bất thường, nhưng anh không rõ là bất thường chỗ nào.
“Sốt 39 độ, hiện tại đang được truyền nước biển. Em đang ở bệnh viện? Lại đây đi, tạm thời anh không thể rời đi được.” Bạch Hiểu Nguyệt một mình ngồi ở hoa viên, nghe Vân Thiên Lâm bảo cô đi qua đó, Bạch Hiểu Nguyệt có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Dù sao Chu Nhã Tĩnh bị bệnh, cô cũng nên đi thăm một chút, cô ta chỉ có một thân một mình, chắc chắn rất là cô đơn.
“Cẩn thận một chút, em có biết ở đâu không?” Trong điện thoại là giọng nói đầy quan tâm, ôn nhu làm cho Bạch Hiểu Nguyệt trở nên rất ấm áp. Có giọng nói của anh, làm cho cô cảm thấy an tâm không ít, nhưng cô đang nghĩ đến, nếu như giáp mặt với anh rồi, cô nên nói thế nào với anh đây.
“Anh nhắn tin cho em chỗ nào thì em biết thôi.” Cúp máy điện thoại, Bạch Hiểu Nguyệt cười đứng dậy hướng đến chỗ Vân Thiên Lâm. Chu Nhã Tĩnh không nghĩ tới lại nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện điện thoại của họ.
Vốn tưởng rằng, cô sẽ có cơ hội cùng với Vân Thiên Lâm ở chung với nhau, ai biết được Bạch Hiểu Nguyệt âm hồn không tan, ở đâu cũng có mặt của cô ta, chẳng lẽ Vân Thiên Lâm không cảm thấy phiền sao?
Cô nghe rõ ràng là Vân Thiên Lâm bảo Bạch Hiểu Nguyệt lại đây, nhưng cô nhất mực cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt là một hai đòi theo Vân Thiên Lâm.
Chu Nhã Tĩnh đột nhiên nảy ra một ý, mắt thấy Vân Thiên Lâm sắp bước vào, Chu Nhã Tĩnh miễn cưỡng ngồi dậy, làm như là giãy giụa đang muốn bước xuống giường.
Vân Thiên Lâm mới vừa tiến vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Chu Nhã Tĩnh đang treo người lơ lững ở giường.