Bạch Vân Khê ngồi trên giường ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trình Lãng, nói đi nói lại thì Trình Lãng vẫn nhất quyết giữ lại Bạch Hiểu Nguyệt ở lại làm việc, anh không vì cô mà sa thải cô ta đi. Trình Lãng đến khi nào thì anh mới thật sự yêu em đây.
Bạch Hiểu Nguyệt vô tình như cố ý nhắc tới vấn đề thân thể, cô lo lắng là bản thân mình có vấn đề. Rốt cục cuối tuần cũng tới, Vân Thiên Lâm nói vơi Bạch Hiểu Nguyệt cùng nhau đi bệnh viện kiểm tra một chút, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt an tâm đôi chút.
Bởi vì chuyện này mà hai ngày nay, Bạch Hiểu Nguyệt ăn không ngon, ngủ không yên. Vân Thiên Lâm thấy thế cũng đau lòng cho cô.
“Kỳ thật là anh không cần phải đi cùng em kiểm tra.” Loại chuyện này hình như đàn ông đều không muốn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Vân Thiên Lâm lại khăng khăng muốn đi cùng cô.
“Nào có đạo lý chỉ đi kiểm tra vợ mà không kiểm tra chồng, nhỡ anh cũng có vấn đề thì sao? Để làm cho em yên tâm, hai chúng ta phải bắt buộc đi kiểm tra hết, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.” Mặc dù Vân Thiên Lâm đã an ủi Bạch Hiểu Nguyệt không sao, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn thấy trong lòng rất lo lắng.
Vì chuyện này mà Bạch Hiểu Nguyệt đã dậy rất sớm, chuẩn bị mọi thứ đâu ra đó rồi ngồi đợi Vân Thiên Lâm ăn bữa sáng, cùng nhau đi ra cửa. Hai người vừa mới tiến ra cửa di động đột nhiên vang lên.
Sớm như vậy, là ai gọi điện cho anh đây. Vân Thiên Lâm nhìn qua dãy số trên màn hình điện thoại, anh khẽ cau mày, Chu Nhã Tĩnh?
Vừa hay Bạch Hiểu Nguyệt cũng thấy cái tên đấy, cô như không để ý nói với anh: “Anh nhận đi! Có thể là có chuyện quan trọng đấy.”
Từ lần cuộc họp báo trước, Chu Nhã Tĩnh vẫn luôn rất an phận, mấy ngày sau cô ta xuất viện. Bởi vì ở trong thành phố Y này không có my người thân thích, Vân Thiên Lâm đã an bài sắp xếp một chỗ ở tiện nghi cho Chu Nhã Tĩnh, phái người đến chăm sóc và bác sĩ trị liệu riêng tại nhà.
Bây giờ thì Vân Thiên Lâm nghĩ giữa bọn họ không có gì quan trọng để nói. Bạch Hiểu Nguyệt thấy Vân Thiên Lâm chậm chạp không có tiếp điện thoại, mà di động vẫn đang reng, giống như là anh không nghe máy thì nó vẫn cứ không buông tha.
Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn giúp Vân Thiên Lâm nghe máy, thì đột nhiên tiếng chuông im bặt. Vân Thiên Lâm thở dài định lấy điện thoại từ trong tay Bạch Hiểu Nguyệt cất đi thì điện thoại vang lên lần nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cô tỏ vẻ không quan tâm nữa, mặc kệ anh.
Vân Thiên Lâm có chút không vui, những vẫn là bắt máy.
Chu Nhã Tĩnh nằm ở trên giường, cả người đều mơ mơ hồ hồ. Vừa rồi là cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Vân Thiên Lâm, ai biết được lại không có người bắt máy.
Trong đầu cô hiện ra Vân Thiên Lâm với Bạch Hiểu Nguyệt đang ôm nhau mà ngủ, lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ sao?
Cô nhớ rất rõ, Vân Thiên Lâm chưa bao giờ ngủ nướng, hiện tại thì rốt cục bọn họ đang làm gì ở bên kia.
Chỉ cần cô tưởng tượng ra một chút, Vân Thiên Lâm đang ở cùng với Bạch Hiểu Nguyệt thân mật với nhau, Chu Nhã Tĩnh không cách nào có thể làm mình bình tĩnh trở lại.
Lần đó sau khi phóng viên rời đi, Vân Thiên Lâm cũng không có ngó ngàng gì tới cô, cô giống như là một món đồ chơi bị người ta vứt bỏ trong một góc xép, mọi người hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô.
Cô không thể chấp nhận vận mệnh của mình như vậy, cô sao có thể để Vân Thiên Lâm quên được cô.
Cho nên, cô mới nghĩ tới biện pháp này, tìm cho mình một cái lý do, làm cho anh không thể không tới đây gặp cô, như vậy bọn họ mới có thể có cơ hội gặp nhau lần nữa.
Nếu như người cũng không thể gặp được, cô làm sao có thể vãn hồi tình cảm của bọn họ được. Vì một lần nữa trở lại bên người của Vân Thiên Lâm, cô có thể hy sinh tất cả.