“Em muốn ở trên anh một lần?” Nhìn đến ánh mắt nồng nhiệt của Vân Thiên Lâm, Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu ăn cơm: “Không, em chỉ là lỡ miệng thôi.”
“Ngoan, ăn cơm. Một chút nữa, em vào phòng nghỉ ngủ một chút, anh làm cxong công việc, buổi chiều sẽ về nhà cùng nhau.”
Mỗi lần có Bạch Hiểu Nguyệt ở kế bên, Vân Thiên Lâm sẽ ăn uống rất tốt và đúng giờ. Lúc trước anh không ăn uống đúng giờ, bây giờ có cô quản lý nghiêm ngặt nên anh ít khi bị đau dạ dày trở lại.
Bạch Hiểu Nguyệt ăn uống xong, căng da bụng, trùng da mắt, cô tự khắc đi vào phòng ngủ của Vân Thiên Lâm đi ngủ. Vân Thiên Lâm nhìn bóng dáng cô lắc đầu cười cười, rồi nhanh chóng trở lại làm việc.
Thời gian một ngày trôi qua nhanh, chớp mắt sáng hôm sau Bạch Hiểu Nguyệt đã chính thức đi làm. Trời quang đãng không một bóng mây, giống như là một ngày đẹp trời nghênh đón cô ngày đầu tiên đi làm việc chính thức.
Trở về văn phòng quen thuộc, hơi thở; không khí thân quen tản ra, vị trí của cô vẫn được sắp xếp ở chỗ cũ, ngồi bên cạnh Tô Na. Vừa hay Tô Na đã đi làm lại, hai người cùng nhau làm việc.
Mà nhân viên nữ trong công ty đều khẽ khẽ bàn tán về chuyện này.
“Các cô có thấy không? Bạch Hiểu Nguyệt đã trở lại. Hiện tại vẫn là văn phòng cũ, nhưng mà đã lên làm trợ lý cho trưởng phòng rồi, đều không cần phải thực tập nữa.”
“Nghe nói là chính trưởng phòng Lưu đề bạt, không ai có thể chối cãi được.”
“Mấy cô nói xem, cái văn phòng đó toàn là hòa thượng, chỉ có Tô Na là nữ, nay Bạch Hiểu Nguyệt đã trở lại là hai người nữ. Nói không chừng trong này có mối quan hệ không rõ gì đó.”
“Đừng có quên cô ta là người của ai, các cô đều không muốn làm việc nữa sao? Nếu như bị Trình tổng nghe được, khẳng định là sẽ đuổi hết không chừa một ai nhiều chuyện ở lại. Cô ta là người của Vân thiếu đó.”
“Ai da, tôi nghĩ hoài không ra, tại sao Trình tổng lại đồng ý để cho một phu nhân của Vân gia ở lại làm việc, còn là một vị trí khá quan trọng. Trình tổng không sợ cô ta tiết lộ cơ mật của Vinh Thăng cho RV hay sao?”
“Chuyện này chúng ta không phải là người nên xen vào, hiện tại thì hội đồng quản trị đang sứt đầu mẻ trán vì miếng đất đang khai phá, các cô không lo làm việc, một hồi phải ở lại tăng ca.”
Vốn dĩ tâm tình của Bạch Vân Khê rất tốt, tức khắc bị những âm thanh dị nghị này làm cho biến sắc.
Ngày hôm qua, đột nhiên Trình Lãng có thái độ ôn nhu với cô là vì có mục đích.
Trình Lãng biết Bạch Hiểu Nguyệt sẽ quay trở lại công ty làm việc, cho nên mới đối xử tốt với cô đến vậy.
“Các cô nói là Bạch Hiểu Nguyệt đã đi làm trở lại?”
Tất cả mọi người thuộc bộ phận thư ký gật gật đầu, không ai dám hé răng nửa lời. Ai biết được cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ lại được Trình phu nhân nghe thấy, cái này không xong rồi, không phải là xảy ra chuyện rồi chứ.
Bạch Vân Khê vò lấy tờ giấy biên bản trong tay, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
Bạch Hiểu Nguyệt, sao cô cứ như âm hôn bất tán trong cuộc đời tôi, rốt cục là cô muốn làm gì, làm phu nhân của RV không chịu làm, chạy đến Vinh Thăng làm một nhân viên nhỏ, mục đích quá rõ ràng rồi.
Không được, cô phải đi đến đó hỏi cho ra lẽ, chuyện này rốt cục là như thế nào.
Chẳng lẽ trưởng phòng Lưu còn không biết Bạch Hiểu Nguyệt là người như thế nào sao? Thế nào lại còn đề bạt cô ta làm trợ lý, thật là ngu ngốc.
Bạch Vân Khê không nói hai lời, hùng hùng hổ hổ chạy đến hỏi cho ra lẽ.
Bạch Hiểu Nguyệt còn đang bận phải làm quen với chức trợ lý của trưởng phòng Lưu, hợp đồng, văn bản cô đều phải kiểm tra kỹ càng, toàn bộ phải sửa sang lại một lần nữa để trình bày cho trưởng phòng Lưu.
Bạch Hiểu Nguyệt đang chăm chú với công việc của mình, không phát hiện ly trà của mình đã hết. Tô Na nhắc nhở cô.