Nhìn Trình Lãng như là đang nói cười, nhưng trong lòng Trình Lãng rõ hơn ai hết, anh đang rất khẩn trương, nếu lời của anh đúng là như vậy, phải chăng bọn họ còn có cơ hội?
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Trình Lãng, cô trầm mặc cả nửa ngày.
Đây là anh ta khiêu khích cô? Cô biết đây là thủ đoạn anh ta đề ra để đối phó với cô, rõ ràng là biết nhưng sao cô vẫn cứ trúng kế.
Bảy năm qua, thời gian bảy năm làm cho Trình Lãng hiểu cô không ít.
Bạch Hiểu Nguyệt hít vào một hơi sâu, điều này thật khó lựa chọn.
Tuy ngoài miệng Vân Thiên Lâm nói dựa vào sự quyết định của cô, nhưng ít nhiều là trong lòng anh sẽ không vui nếu như cô làm việc cho Vinh Thăng.
“Thật sự là em vẫn còn để ý Vân Khê sao, có phải là em vẫn còn tình cảm với anh, đúng không?”
“Trình tổng thật là biết nói đùa, đừng quên là Trình tổng sắp kết hôn, còn tôi cũng là người đã có chồng, và tôi rất yêu chồng mình.”
Những lời này của Bạch Hiểu Nguyệt làm cho Trình Lãng đau đớn, anh đã từng cho rằng anh sẽ là chồng của cô, nhưng bây giờ thì sao, anh đã là chồng của người khác, còn cô đã là vợ của một người đàn ông không phải là anh. Sự thật thật là trớ trêu.
Ai bảo là anh đi ngoại tình trước, không trân trọng tình cảm của cô, bây giờ thì hối hận dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lại cô, anh thấy mình chẳng khác gì tên cặn bã.
Bạch Vân Khê bây giờ đã có con của anh, nhưng anh chính là không khống chế được tình cảm của mình, cứ đeo đuổi Bạch Hiểu Nguyệt.
Cho nên anh mới tìm mọi cách để cô ở lại làm việc, ít ra mỗi ngày anh còn có thể ngắm nhìn cô. Nếu để cô đi rồi, chỉ sợ gặp mặt thôi cũng rất khó.
“Anh không sợ tôi nói chuyện này với Vân Thiên Lâm sao, nếu Vân Thiên Lâm biết được anh ấy sẽ không cho tôi làm việc ở Vinh Thăng.”
Nhắc đến Vân Thiên Lâm là Trình Lãng lại sôi máu lên, nếu như không có Vân Thiên Lâm, thì bọn họ cũng không như hiện tại. Bạch Hiểu Nguyệt rất yêu Trình Lãng anh, nếu như anh ta không xuất hiện, sao cô có thể đối với anh nhẫn tâm như vậy.
“Vân Thiên Lâm không phải là người công tư không rõ ràng, anh ta sẽ để tùy em quyết định của mình.
Bởi vì anh ta tôn trọng em, anh ta muốn tốt cho em. Nếu như em không có tình cảm gì với anh, vậy thì ở lại Vinh Thăng làm việc, ở đây em có thể học hỏi rất nhiều, tuy sẽ có điều ra tiếng vào không hay nhưng không trải qua sóng gió thì làm sao trưởng thành được, Vinh Thăng sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của em.”
Trình Lãng nói xong lấy ra một bảng hợp đồng để trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, tên người ở bảng hợp đồng là Bạch Hiểu Nguyệt, mà chức vụ là trợ lý của tổng giám đốc.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bảng hợp đồng trên bàn, trong lòng có chút do dự.
“Nếu như em ký vào hợp đồng này, về sau không cần phải đi thử việc nữa, trực tiếp trở thành nhân viên chính thức. Nếu như em ở RV làm việc, không phải chỉ là ngồi không thôi sao, ở đây em mới đích thị là một nhân viên đi làm.”
Tuy rằng Trình Lãng không muốn nhắc tới RV hay Vân Thiên Lâm, nhưng để cô ở lại làm việc cho anh, anh không ngại thừa nhận mối quan hệ của cô với Vân Thiên Lâm. Tương lai còn dài, anh tin rằng thời gian có thể thay đổi được mọi thứ.
“Được!” Sau một lúc suy xét, Bạch Hiểu Nguyệt đáp ứng. Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt ký tên lên bảng hợp đồng, Trình Lãng cuối cùng cũng yên tâm.
“Chừng nào em có thể bắt đầu đi làm?”
“Ngày mai có thể. Nếu như không còn gì để nói nữa, Trình tổng, tôi đi trước.” Bạch Hiểu Nguyệt nở một nụ cười nghề nghiệp, nhìn Trình Lãng trước mắt, tâm cô trở nên lạnh lùng.
Bạch Hiểu Nguyệt một tiếng Trình tổng, làm cho anh thật sự không còn lời nói để nói. Vì sao bọn họ đã từng là một cặp đôi rất hạnh phúc, bây giờ lại trở nên rất xa lạ.