“Sáng ngày mai anh có việc phải đi sớm, em…”
“Em không có vấn đề gì, em tỉnh ngủ sẽ tự mình bắt xe đi. Anh yên tâm đi, em lớn như vậy rồi, còn không thể tự mình đi được sao?”
Vân Thiên Lâm cười cười, ôm chặt cô, thấp giọng nói: “Anh hy vọng có thể bảo vệ em, làm cho em hoàn toàn phụ thuộc vào anh, em sẽ không thể rời khỏi anh được nữa.”
Lời nói này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy cực kỳ ấm áp, cô hạnh phúc nở nụ cười với anh.
“Sẽ không thể rời khỏi anh, hoàn toàn phụ thuộc vào anh.” Nếu có một ngày, trong căn nhà này không còn anh nữa, cô thật sự không biết những tháng ngày còn lại của mình sẽ trải qua như thế nào nữa.
Người ta nói cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn dù cho có thiếu một ai đó đi chăng nữa, nhưng sống với từ sống đó có thật là đúng nghĩa hay chỉ là sự tồn tại trên cõi đời mà thôi. Cô nghĩ rằng mình không thể sống thiếu anh được.
Đây là cái cảm giác mà ở với Trình Lãng bảy năm cô không bao giờ có.
“Anh nói xem, em với anh vẫn thường xuyên làm với nhau mà không có dùng biện pháp phòng tránh, tại sao đến bây giờ em vẫn chưa có dấu hiệu nào? Có thể em…Cơ thể của em có vấn đề gì đó hay không, em đi bệnh viện kiểm tra một chút!”
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời nói đùa của Giai Giai khi ở sơn trang Minh Nguyệt, câu nói đó đọng lại mãi trong lòng cô. Cô sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, có chút lo lắng nhè nhẹ.
“Làm sao có vấn đề gì được, là em nói anh không đủ nỗ lực?” Thấy Vân Thiên Lâm lại nói đùa giỡn với cô, Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt anh một cái, cô đang nói chuyện nghiêm túc với anh, Vân gia đang rất hy vọng có thêm một thành viên mới.
“Được rồi, em đừng lo lắng quá, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, nói không chừng bây giờ em đã có con của chúng ta rồi. Nếu như em không yên tâm, thì cuối tuần này chúng ta đi kiểm tra một chút.”
Nghe Vân Thiên Lâm nói như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới an tâm gật đầu, chuyện này cô cảm thấy rất lo lắng. Thời đại bây giờ số người không thể mang thai rất nhiều, cô rất sợ chính mình có thể là một trong số đó. Nếu như là thật, thì cô phải làm sao bây giờ.
Thiên Lâm hẳn là rất thích trẻ con!
Ngày mai đến, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thì trưởng phòng đã gọi điện đến hỏi cô chừng nào đến công ty để anh còn sắp xếp thời gian. Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới, cô thế mà đã ngủ tới 10 giờ sáng.
“Tôi xin lỗi trưởng phòng, tối hôm qua tôi ngủ trễ thế nào lại quên cài báo thức. Tôi bây giờ lập tức đến, 11 giờ trưa thế nào, anh xem thời gian đó được không?”
“Được chứ, đừng vội.” Cúp điện thoại, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần, kể từ khi cô không đi làm nữa, thói quen ngủ dậy muộn của cô sớm đã hình thành, mới mở mắt một cái đã đến 10 giờ sáng. Cái thói quen này đúng là đáng sợ.
Hầu hết người làm trong nhà cũng không có gọi cô dậy, cô phải nhờ mẹ Ngô chuyện này mới được, mỗi buổi sáng phải gọi cô dậy sớm.
Bạch Hiểu Nguyệt bằng tốc độ nhanh nhất có thể rửa mặt, đánh răng, sửa sang lại đi xuống lầu, mẹ Ngô đã chuẩn bị bữa sáng cho cô. Bạch Hiểu Nguyệt bắt lấy một trái táo, uống một chút sữa nhanh chóng chạy ra cửa.
May mắn là hôm qua Vân Thiên Lâm đã không đồng ý cho cô tự bắt xe đi mà bố trí cho người chở cô đi.
Nếu không cô phải chờ một thời gian dài để bắt xe.
Khi đến công ty, Bạch Hiểu Nguyệt có chút xa lạ, mới chưa được một tháng không đến công ty, Bạch Hiểu Nguyệt đã thấy mới lạ.