“Tốt lắm, nữ nhân đại vương sẽ mang anh đi ăn kem.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói, đôi tay vừa câu dẫn lấy cổ Vân Thiên Lâm, đôi mắt to linh động như ánh trăng nước nhìn anh, trông rất đẹp mắt.
“Kem? Mang em ra ngoài chơi thì anh phải được lợi gì chứ, anh đâu thể bị thua lỗ được.”
Lợi gì sao? Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô nên trả công cho anh cái gì đây?
“Được rồi, anh nhắm mắt lại đi, coi em trả công anh thế nào?” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi tiến sát tới gần môi anh dừng lại trên đôi môi của Vân Thiên Lâm, vốn chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhưng Vân Thiên Lâm lại thuận thế ôm người vào tron lồng ngực, hai người ngã xuống giường.
“Như vậy là chưa có đủ.” Vân Thiên Lâm nói, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại nhấm nháp, anh cảm thấy hôn cô bao nhiêu cũng không đủ.
“Anh đừng có nháo loạn…em..em muốn đi ăn kem.” Bạch Hiểu Nguyệt thật vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện, cô muốn đi ăn kem xong thì sẽ trở về ngâm nước nóng, nếu cô còn dây dưa với Vân Thiên Lâm nữa thì cả hai việc cô sẽ đều không thể làm mất.
“Kem? Ý của em là anh còn không bằng cây kem của em?”
“Không phải, không phải…Em là muốn ăn kem, em…Buổi tối trở về em bồi thường cho anh xứng đáng được không?” Bạch Hiểu Nguyệt đã thấu tính tình của Vân Thiên Lâm, chỉ cần cô nói có lời gì làm hài lòng anh thì anh sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.
“Buổi tối?” Vì kem, Bạch Hiểu Nguyệt không cần suy nghĩ liền gật đầu tức khắc.
“Anh muốn thế nào cũng được?” Vân Thiên Lâm hỏi một câu, Bạch Hiểu Nguyệt lại gật gật đầu, mặc kệ cô chính là muốn ăn kem.
Vân Thiên Lâm lúc này mới vừa lòng, tay anh nhéo nhéo lên khuôn mặt mềm mai của cô, anh đứng dậy.
Mới vừa rồi anh chỉ thuận thế hôn cô, ai biết được thiếu chút nữa anh lại không kiềm chế được.
Cô ở trước mặt anh không cần phải làm gì nhiều nhưng lúc nào cũng làm anh mê đắm, cô giống như là một ngọn dao trí mạng của anh.
Ông trời hẳn là đã sớm sắp xếp cho cô và anh ở bên nhau. Anh cảm thấy mỗi lần ở bên cô, có ở cùng nhau cả ngày thì cũng không biết chán.
Vừa mới trở về không bao lâu, hai người lại lái xe ra ngoài, chính là vì phải mang Bạch Hiểu Nguyệt đi ăn kem.
“Thiếu gia, một chút nữa trở về ăn cơm không?” Mẹ Ngô đang chuẩn bị nấu cơm, hôm nay Vân Thiên Lâm trở về sớm hơn thường ngày, bà cũng chưa kịp nấu gì cả.
Vân Thiên Lâm nghĩ nghĩ: “Không cần, chúng con ăn bên ngoài là được.” Bạch Hiểu Nguyệt tùy tiện chọn một bộ đồ dễ thương giống thời còn sinh viên, ăn mặc như thế căn bản là không nhận ra đã kết hôn.
Nhưng nhìn Vân Thiên Lâm vẫn là một bộ dáng tây trang, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy hai người có chút khoảng cách thời gian.
“Hiện tại đã hết giờ làm việc rồi, anh đi đổi quần áo đi, xấu chết đi được.” Vân Thiên Lâm trừ bỏ buổi sáng mặc đồ thể thao ra thì còn lại anh đều mặc áo sơ mi quần tây, hầu như là chưa thấy anh mặc đồ thường ngày trong các dịp khác.
“Trong tủ quần áo anh còn có loại quần áo nào nữa, em còn không rõ ràng? Bà Vân, em cũng không để ý quá rồi.” Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ tới, hình như tủ quần áo của Vân Thiên Lâm toàn bộ đều là áo sơ mi, không là màu đen thì cũng là màu trắng. Trước giờ chưa thấy anh mặc áo có màu sắc khác.
“Chúng ta liền đi mua quần áo, em giúp anh chọn. Em cũng muốn nhìn anh thử xem khi mặc quần áo thường ngày là thế nào, khẳng định là rất đẹp mắt. Chứ ngày nào cũng nhìn anh bộ dạng này em không chán mới lạ.”
“Sao?” Vân Thiên Lâm nhìn cô, chẳng lẽ anh mặc đồ vest nhìn không đẹp trai sao?