Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt cười mỉm chi, nụ cười ấy làm cho Chu Nhã Tĩnh phải chói mắt. Chu Nhã Tĩnh chỉ muốn tiến lên hủy diệt khuôn mặt kia để cô ta không bao giờ cười nữa. Nhưng mà chân cô còn không đi nổi nữa, làm sao có thể đụng tới cô ta.
“Cô nhất định là cảm thấy tôi rất vô sỉ, rõ ràng đã dứt khoát chia tay ba năm trước rồi, rõ ràng biết anh đã kêt hôn vậy mà còn mất liêm sỉ níu kéo không buông. Hôm nay ngoại trừ chúc phúc cho cô ra, tôi còn muốn xin lỗi cô vì những gì tôi đã gây ra cho cô. Bởi lẽ sự xuất hiện của tôi chỉ làm cho mối quan hệ của cô với Vân Thiên Lâm càng thêm hiểu lầm, tôi thực sự vô cùng xin lỗi.”
Nhìn Chu Nhã Tĩnh cúi đầu xin lỗi, Bạch Hiểu Nguyệt vô thức tin tưởng rằng Chu Nhã Tĩnh là thật lòng.
Nếu đây là dịp để cô ta giải quyết hoàn toàn chuyện này thì đây đúng là cơ hội tốt.
Nếu không phải ở đây không có người nào thì Bạch Hiểu Nguyệt đã không tin, nhưng mà ở đây ngoài trừ cô và Chu Nhã Tĩnh ra không có một người ngoài nào khác, có diễn thì cũng chẳng ai xem.
Chu Nhã Tĩnh là một cô gái tự tin kiêu ngạo, nào có cúi đầu trước ai bao giờ, bây giờ lại cúi đầu trước Bạch Hiểu Nguyệt xin lỗi, hẳn là phải dùng hết dũng khí để làm.
“Cô không cần phải xin lỗi tôi, tôi không trách cô, chẳng phải cũng chỉ vì một chữ yêu thôi sao?” Bạch Hiểu Nguyệt không có trách gì quá nhiều Chu Nhã Tĩnh, hơn nữa cô với Vân Thiên Lâm hiện tại tình cảm rất tốt, không bởi vì chuyện gần đây xảy ra mà gây ra hiểu lầm lớn, Ngược lại cô còn cảm thấy nhân chuyện này mà cả hai đều nhận ra là rất tin tưởng lẫn nhau.
“Tôi là thật lòng xin lỗi, cho nên mới nói lời xin lỗi với cô.” Nói xong, Chu Nhã Tĩnh đột nhiên đứng lên, căn bản là Chu Nhã Tĩnh không thể đứng vững được, liền té ngay dưới chân Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ đến Chu Nhã Tĩnh lại đột nhiên đứng lên, Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn tiến đến đỡ Chu Nhã Tĩnh lên thì cô ta lập tức ngăn cản lại.
“Tôi muốn tự mình đứng lên, thử xem có được không?” Nhìn bộ dáng cố hết sức của Chu Nhã Tĩnh, Bạch Hiểu Nguyệt rất lo lắng, nhưng Chu Nhã Tĩnh lại không cho cô giúp đỡ, vậy phải làm sao bây giờ.
Chu Nhã Tĩnh này rốt cục là muốn làm gì đây.
“Cô xem hiện tại tôi là cái bộ dạng gì, so với một người tàn phế chẳng khác biệt là gì mấy, căn bản không có người bên cạnh là không làm được gì, cuộc sống lúc nào cũng phải cần một người đỡ dìu, tôi còn ảo tưởng bản thân có được hạnh phúc gì chứ, tôi quả thực là người mộng tưởng.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh càng lúc càng tiêu cực, mới vừa rồi không phỉa suy nghĩ tốt lắm sao, bây giờ lại như có cảm giác mọi chuyện trở nên tồi tệ, khuôn mặt đáng thương với giọng nói đã có chút nghẹn ngào, giống như là Bạch Hiểu Nguyệt sắp sửa làm gì Chu Nhã Tĩnh vậy.
Trogn khoảng thời gian ngắn, Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên làm thế nào cho phải, Bạch Hiểu Nguyệt chậm rãi bước lại gần, ngồi xổm xuống.
“Loại chuyên này cô không thể sốt ruột được, phải từ từ. Trước tiên tôi đỡ cô đứng dậy.” Nhìn bộ dáng chật vật của Chu Nhã Tĩnh, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy không hay lắm, nhìn Chu Nhã Tĩnh thế này cô cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì, cô ta không những không thể đi được mà còn lại mất đi tình yêu. Lý tưởng và tình yêu đều bị mất, đó không khác nào là một bi thương.
Nhưng ai biết được, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới đưa tay ra đỡ Chu Nhã Tĩnh đứng lên thì bị Chu Nhã Tĩnh hất tay ra.
Không biết tại sao đột nhiên Chu Nhã Tĩnh lại ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi nhìn cô nói: “Đừng chạm vào tôi, cô tránh ra, đừng có chạm vào tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy kỳ quái, Chu Nhã Tĩnh bị làm sao vậy, cô chỉ muốn đỡ cô ta lên thôi, sao lại phản ứng khoa trương đến thế. Nhưng ngay sau đó lại là một màn khác, trong nháy mắt Bạch Hiểu Nguyệt đã hiểu được, cô không khỏi cảm thán Chu Nhã Tĩnh diễn thật sự rất hay, hay đến nỗi đã lừa được cô, làm cho cô tìn cô ta là thật sự hối cải. Bạch Hiểu Nguyệt nhắm mắt một cái, hít sâu một hơi, tự trách bản thân mình tại sao lại ngu ngốc đến thế, cư để cô ta dùng nước mắt lừa lần này đến lần khác. Là phận phụ nữ với nhau, cô rất thông cảm cho Chu Nhã Tĩnh mất đi cả giấc mộng và người mình yêu thương, nhưng cô ta căn bản không nghĩ đến điều đó mà là đang lợi dụng những thứ đó để đạt được mục đích của mình.