Bốn chữ này chính là Chu Nhã Tĩnh hình dung đến Trương Tử Nham trong ấn tượng đầu tiên. Tuy rằng Trương Tử Nham mang vóc dáng của một người bình thường chiều cao chỉ 1m7, khuôn mặt cũng không có gì đặc sắc, ném vào trong một đám người hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Nhưng một người tưởng chừng bình thường như vậy lại là một nhiếp ảnh thiên phú. Hắn ta hoàn toàn có thể lợi dụng khả năng thiên phú của mình để một bước lên đến đỉnh vinh quang.
Chỉ tiếc là nội tâm anh ta quá dơ bẩn cũng không thể nào làm cho anh ta thành công được, Chu Nhã Tĩnh khi thấy rõ được bộ mặt chân chính của Trương Tử Nham mới biết rõ cái gọi là chính nhân quân tử chẳng qua là cái mã bề ngoài mà thôi.
Nếu không phải là có việc muốn nhờ hắn, cô hận mình không bao giờ quen biết người đàn ông này.
“ Ha ha!” Một giọng cười đáng khinh như là đối với Chu Nhã Tĩnh có chút thương cảm, loại châm chọc này trong nháy mắt kéo Chu Nhã Tĩnh trở lại thực tại.
Trương Tử Nham nhìn người nằm trên giường bệnh so với con cá chết chẳng khác gì mấy, không giống với trạng thái hưng phấn mới vừa rồi. Trước đó, hắn đã nghĩ sớm hay muộn gì thì cũng có ngày này.
Quả nhiên so với trong tưởng tượng thì cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Đây là điều hắn đã muốn bấy lâu nay, thời còn đi học hắn là bạn học chung với Chu Nhã Tĩnh, mà Chu Nhã Tĩnh được mệnh danh là nữ thần của trường. Hiện tại thì hắn đã nếm được mùi vị của nữ thần, mới vừa rồi Chu Nhã Tĩnh không biết là hắn đã giấu một cái camera quay lại toàn bộ quá trình của hai người từ đầu đến cuối.
Đợi đến khi trở về xem lại đoạn video, hẳn đây sẽ là tác phẩm anh tâm đắc nhất từ trước đến giờ.
“Xem bộ dáng của cô như chưa được thỏa mãn, quả nhiên trong xương tủy cô chính là một người đàn bà ti tiện. Đừng bày ra bộ dáng thống khổ đó trước mặt tôi, thanh cao của cô vẫn là nên dành cho người khác thì hơn! Không phải lúc nãy cô kêu rất dữ dội sao?”
Tất nhiên là vì muốn tăng cảm giác cho bản thân cho nên Trương Tử Nham đã dùng một chút đồ vật nho nhỏ, dù sao đi nữa làm chuyện này hai bên phải đều có cảm giác thì mới sảng khoái được, nếu như Chu Nhã Tĩnh không tình nguyện thì chẳng phải chẳng còn gì là thú vị.
Trương Tử Nham nói làm cho Chu Nhã Tĩnh rùng mình một cái, cô căn bản không nghĩ tới hắn lại hạ dược với cô. Nhớ tới phản ứng của mình khi nãy, cô thật hận không thể dùng dao giết chết tên khốn nạn này.
“Không nói lời nào thì cũng không sao, bất quá tôi sẽ tưởng cô rất hài lòng với biểu hiện của tôi khi nãy.
Đàn bà luôn là như vậy, khẩu thị tâm phi. Điều tiếc nuối duy nhất của tôi đó là lại phải làm ở cái bệnh viện này. Quả nhiên, nữ thần của tôi vẫn khôn thay đổi giống như ở Paris, dều không chịu được cô đơn.”
Chu Nhã Tĩnh cả kinh, Paris? Không, hắn không thể nào biết được.
Trưởng Tử Nham hài lòng khi nhìn đến biểu tình khiếp sợ của Chu Nhã Tĩnh, hắn cười cười, chờ đến khi hắn chơi chán nữ thần rồi sẽ lại tiếp tục tìm kiếm con mồi khác. Còn hiện tại hắn rất hài lòng với cơ thể của nữ thần trong lòng anh.
“Đừng quên, anh đã đồng ý chuyện của tôi.” Chu Nhã Tĩnh như là nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, cô chỉ muốn hắn ta nhanh chóng biến mất rời khỏi nơi đây.
Cũng may là phòng bệnh của cô là VIP, cho nên ban ngày nháo loạn một hồi, buổi tối cũng không có ai dám đến làm phiền, hơn nữa cách âm của phòng này rất tốt.
Bằng không….
“Một khi tôi đã ra tay thì cô yên tâm. Chỉ là tôi muốn đảm bảo trước an toàn của mình. Cuộc họp báo ngày hôm đó, tôi nói được là làm được.” Trương Tử Nham chỉnh lại quần áo, vuốt nếp nhăn trên tay áo sơ mi, rồi nhìn qua đường cong hoàn mỹ trên giường bệnh, vẫn là nhịn không được đưa tay ra hướng đến Chu Nhã Tĩnh… Quả không hổ là một thân thể hoàn mỹ, không cần phải làm gì cả, chỉ là an tĩnh dựa vào tường cũng làm cho hắn có phản ứng.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Tử Nham một bọ dáng thoải mái, thỏa mãn rời khỏi phòng bệnh.
Lúc gần đi, Trương Tử Nham châm chọc liếc nhìn Chu Nhã Tĩnh một cái cười nói một tiếng: “Đàn bà chính là hạ tiện như nhau. Lần sau, tôi sẽ lại càng làm cho cô thấy thoải mái hơn.”
Nhìn tên ma quỷ cuối cùng cũng rời đi, Chu Nhã Tĩnh cầm lấy chăn rơi trên mặt đất cuộn chặt lại thân mình, cô cúi đầu ôm thùng rác ói mửa.