“Cô không những nói xấu bội nhọ tôi, mà còn làm bẩn thanh danh của tôi.”
“Sao? Cô cho rằng thanh danh của mình có bao nhiêu là tốt, bất quá trước đó là cô còn có hào quang, bây giờ cô giống như là người bám víu lấy Vân thiếu không buông tha. Ngay cả tiểu tam cô cũng không có tư cách mà ở đây kiêu ngạo cái gì. Chúng tôi ở đây tuy không xinh đẹp bằng cô nhưng còn tốt hơn cô rất nhiều, cô có cái gì mà đắc ý, kiêu ngạo chứ. Không có tôi, cô có thể tự mình tắm rửa được không?”
Tiểu Phương nói người bên cạnh đi theo phụ họa, mọi hộ lý ở đây điều biết tính tình của Chu Nhã Tĩnh ở bệnh viện cổ quái như thế nào, bọn cô đó giờ chưa gặp được người nào khó hầu hạ đến vậy, không có lý lẽ lại hay giở thói ta đây, lúc trước Vân thiếu sao lại có thể để ý một người phụ nữ như Chu Nhã Tĩnh chứ.
“Đúng vậy, hiện tại chân của tôi không có cách nào hoạt động. Không phải là mấy người ghen ghét tôi có mối quan hệ với Vân Thiên Lâm sao? Cả đời mấy người cho dù cố thế nào thì cũng chỉ là một đám đồ nhà quê thôi. Nhan sắc bình thường của mấy người sao có thể so sánh với tôi chứ.”
“Nói giống như là cô hơn bọn tôi lắm không bằng, nếu như cô có bản lĩnh thì tại sao lại lủi thủi ở đây một mình. Không phải là cô rất đắc ý vì mình quen biết với Vân thiếu hay sao? Cuối cùng thì không phải bị Vân thiếu vứt bỏ, ngay cả một cái liếc mắt Vân thiếu cũng lười nhìn đến cô.”
“Cút! Toàn bộ đều cút hết cho tôi, đừng để cho tôi thấy mặt các người nữa, cút, cút hết!” Nhìn một đám người tùy ý cười trào phúng, Chu Nhã Tĩnh cảm giác chình mình sắp bị vỡ đi rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt, hiện tại cô phải chịu bao nhiêu thống khổ đều là do cô ta mang lại. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Bạch Hiểu Nguyệt, cái vị trí Vân phu nhân chỉ có thể là Chu Nhã Tĩnh mà thôi, không thể là bất cứ một ai khác.
Mấy người hộ lý cười lạnh rồi lập tức giải tán, căn bản không xem trọng lời nói của Chu Nhã Tĩnh, hiện tại Vân thiếu không có ở đây tính ra Vân thiếu chỉ là tùy tiện đến thăm bệnh, nếu không Vân thiếu đã đi cùng với vợ của mình rồi.
Lần trước mấy người các cô đều thấy được, hai người đứng chung một chỗ có bao nhiêu là xứng đôi chứ. Vân thiếu ngày thường là một người lạnh nhạt thế nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt của vợ là nhu tình như nước.
Mấy người các cô đều là người không phải khó khăn gì, nói chung cũng có điều kiện, tuy rằng bạn trai không thể so sánh được với Vân thiếu nhưng đều là những người đàn ông biết quan tâm chăm sóc bạn gái, cho nên rất hiểu cảm giác đau lòng. Hơn nữa bọn cô ghét nhất chính là bạn gái cũ, đột nhiên ở đâu chạy tới muốn giở giọng cướp người, quả thực là không biết xấu hổ.
Chu Nhã Tĩnh một mình trở lại phòng bệnh, cô lại nổi điên đi tìm di động của mình, cô nhất định phải nghĩ cách. Cô phải bình tĩnh trở lại đã, cô phải tìm người hỗ trợ.
Đúng rồi, là người đó!
Phản ứng đầu tiên của Chu Nhã Tĩnh là nghĩ đến người đó, nhưng ngẫm lại lần trước nhờ vả hắn làm cho cô không khỏi thấy ghê tởm. Hắn ta một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm cách hạ triệt hắn, nhất định phải bắt hắn trả giá.
Lần trước thế mà hắn lại lén chạy đến bệnh viện tới đòi tiền cô, còn kỳ quái hơn nữa là lại yêu cầu cô gặp mặt hắn, thế nhưng là… Một tay Chu Nhã Tĩnh gạt di động ra khỏi tay mình, cô không cần phải dao dịch với một người kinh tởm như hắn. Đến bây giờ mỗi buổi tối cô còn nằm mơ thấy ác mộng vì hắn, trong đầu đều là những hình ảnh ghê tởm, những biểu tình kinh tởm của hắn, cô như thế nào cũng không quên được.
Vì sao cô lại phải trải qua những chuyện đó, còn Bạch Hiểu Nguyệt được ở bên cạnh Vân Thiên Lâm, được anh yêu thương, sủng ái. Không thể được, cô mà không chiếm được thì cũng không thể để cho người khác có được một cách dễ dàng, cô sao có thể chịu thua được.
Muốn đạt được phải có thủ đoạn, muốn nên đại sự cô phải trả giá, chờ đến khi cô trở thành Vân phu nhân rồi muốn cho một người không thể mở miệng được dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như thế, Chu Nhã Tĩnh lại một lần nữa cầm lấy di động, nhìn số điện thoại thần bí ấy do dự một hồi lâu, cuối cùng cô hít sâu một hơi, vẫn là nhấn nút gọi.
Điện thoại bên kia, người đàn ông vẫn còn đang nằm trong căn phòng lung tung những thứ đồ ngủ ngon.