“Thẩm tiểu thư cảm thấy mặt mũi rất quan trọng ? Cô cũng quá xem trọng chính mình rồi.” Nếu như không phải là Thẩm Nhược Tâm, Cố Thần sao có thể hành hạ bản thân mình, làm cho anh trở thành cái bộ dạng này, rồi đổi lại là câu mặt mũi của cô? Người phụ nữ này đúng là có sức mạnh ảo tưởng, mặt mũi của cô ta sớm đã không còn từ lâu rồi.”
Mẹ chồng của Thẩm Nhược Tâm cảm nhận được ánh mắt trào phúng của những người khác, đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, cô con dâu này cứ tưởng là có mối quan hệ với Vân thiếu, ai dè…đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Đủ rồi, Thẩm Nhược Tâm, con không cảm thấy mất mặt nhưng ta thì rất mất mặt, câm miệng lại cho ta.”
Bà ta đột nhiên mắng chửi Thẩm Nhược Tâm làm cho Thẩm Nhược Tâm không dám hé răng nừa lời, chuyện chỉ vừa mới phát sinh đây mà đã làm cho cô cảm nhận được thế nào là sỉ nhục.
Mắt thấy người phải bị tống ra ngoài, một đoàn xe màu đen BMW phanh gấp kít một cái dừng lại ở trước cửa Hán Dật Hiên, từ trong xe đi xuống là một người đàn ông trung niên nhỏ gầy, trên mặt đeo một chiếc kính râm, bộ dáng thấy thế nào cũng là mắc cười.
“Là ai khi dễ phu nhân của ta, đứng ra đây, ta bảo đảm không đánh chết hắn.” Một người dám đứng ở trước cửa Hán Dật Hiên hô to, hơn nữa người ở thành phố Y đến đây đều là người có địa vị, tất cả mọi người phải bội phục người này rất can đảm.
Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt lúc này suy đoán một chút, nhưng nghĩ như thế nào đều cảm thấy tình hình cũng là không tốt, cô có chút tiếp thu không được.
Hôm nay là ngày gì vậy? Tại sao lại gặp liên tiếp những người không biết trời cao đất dày là gì?
“Chồng à, sao bây giờ anh mới đến, anh có mang người đến không? Mau giúp em giáo huấn bọn họ, chính là đám người này, đối với em đều là châm chọc, mỉa mai, còn nói anh ở bên ngoài có phụ nữ khác.
Anh mau nói cho bọn họ biết anh là ai đi, cho bọn họ thấy được khuôn mặt anh, bọn họ liền biết rốt cục anh là ai, bọn họ tưởng đây là nhà bọn họ thì muốn làm gì thì làm.”
Người đàn bà này chính là cái gì cũng không hiểu, tình huống hiện tại cũng không biết thức thời, chỉ biết muốn cho lão chồng của mình giúp mình xả giận. Ngày thường tung hoành ngang ngược cũng được đi, nhưng đây là ở bên ngoài không biết ai là ai, địa vị trên dưới thế nào.
Tốt xấu gì thì lão chồng của bà ở bên ngoài cũng có địa vị cao không kém ai, tuy rằng không phải là một nhân vật gì lớn nhất nhưng mà những người xung quanh bà đều phải nể mặt, vậy thì tình huống hiện tại cũng phải giống thế.
Người đàn ông già đeo mắt kính đen không quen biết một nhân vật tầm cỡ như Vân Thiên Lâm, bởi vì ngày thường Vân Thiên Lâm rất thần bí, lúc trước báo chí cũng chỉ đưa tin thoáng qua, không nhớ rõ lắm, mà hình ảnh cũng chỉ là một bên mặt, cho nên nhìn người trước mặt vẫn là không nhận ra.
Người mà ông có thể nhận ra là người đứng bên cạnh Vân Thiên Lâm, trợ lý A Nham. Nhưng chưa kịp nhớ ra thì lại nghe vợ của mình nói như vậy, trong lòng nổi lên một cơn tức giận, ánh mắt hống hách trở lên.
“Người nào, là người nào dám khua môi múa mép nói sau lưng ông, có biết ta là ai không?” Người đàn ông này thân hình nhỏ gầy, liên tiếp kêu gào đến nỗi rớt chiếc kính râm xuống đất, một đôi mắt ti hí lộ ra.
“Chính là bọn họ!” Vị phu nhân béo đi đến bên cạnh chồng mình, cả người đứng bên cạnh người đàn ông nhỏ gầy ấy quá sai biệt về vóc dáng. Bà ta còn bự hơn gấp đôi chồng mình, thấy thế nào cũng là quái quái, không tương xứng.
Bạch Hiểu Nguyệt không cách nào có thể tưởng tượng được, lúc trước làm sao bọn họ có thể ở bên nhau được.
Người đàn ông trung niên quay mặt đi, thình lình bắt gặp được ánh mắt của Vân Thiên Lâm, mới vừa rồi còn rất cao ngạo, hống hách, chẳng coi ai ra gì. Cứ như thế ông ta liền bị một cái liếc nhìn tùy ý của Vân Thiên Lâm làm cho cả người vô lực, sợ đến mức thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Tên nhóc này…Ông nhìn tên tiểu tử này rất quen mắt, ánh mắt đó hình như ông đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Quý bà phu nhân béo thấy chồng mình đột nhiên lúng túng, ngay cả chân đứng cũng không vững, trong lòng buồn bực đành phải đỡ lấy ông ta. Ông ta ngẩng đầu vừa nhìn thấy A Nham đứng phía sau Vân Thiên Lâm, lúc này mới nhớ tới người này là ai.