“Những phóng viên này luôn rất thích nói hươu nói vượn, thấy nhiều rồi nên không trách. Chỉ là người của Vân gia không thể bị khi dễ dễ dàng thế. Cả đời này mình chẳng làm điều gì trái với lương tâm, mình chỉ có mỗi mình Vân Thiên Lâm, người làm mẹ chỉ mong nhìn thấy nó được sống hạnh phúc bên cạnh người mà mình yêu, ngàn vạn lần đừng giống như mình, cả đời này cứ như vậy.”
Nói tới đây, Đặng Cầm bất đắc dĩ thởi dài. Tôn Viện xấu hổ cười cười đáp, rót thêm trà cho Đặng Cầm, thật cẩn thận hỏi một câu: “Vẫn là tình huỗng cũ sao?”
“Không phải đều đã quen rồi sao? Nhiều năm như vậy nhưng cũng chẳng thay đổi, mình chỉ có mỗi một Thiên Lâm là đứa con trai, cũng may có Hiểu Nguyệt, nhìn thấy đứa nhỏ này từ ánh mắt đầu tiên, mình đã đặc biệt thích, thật tình mà đối đãi như con gái. Mình đã đến từng tuổi này rồi, không còn mong gì hơn những người thân bên cạnh mình sống vui vẻ.”
Tôn Viện muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài. Bạch Hiểu Nguyệt không có hé rẵng nửa lời, cô mơ hồ cảm thấy những lời mẹ nói có liên quan đến bố chồng. Nhìn Đặng Cầm bộ dáng tràn đầy ưu thương, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm xót thương, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra trong nhà họ Vân.
“Đừng nói chuyện này nữa, mình là đang chờ thiệp cưới nhà cậu, Thiên Lâm lớn lên ngày càng đẹp trai khí thế, lại cưới Hiểu Nguyệt thanh thuần không phải là quá tốt rồi sao? Cậu còn cái gì mà khổ sở nữa.
Quá khứ đều đã qua rồi, nếu cậu thấy không thoải mái thì tìm mình, cậu còn có mình mà.”
Đặng Cầm cười cười: “Nếu như buổi tối mình không ngủ được, gọi cho cậu có khi nào bị thị trưởng Tôn có ý kiến với Vân gia không?”
“Hắn dám! Ha ha!”
Vốn tưởng rằng lần gặp mặt này sẽ rời đi trong an bình, Tôn Viện tự mình tiễn Bạch Hiểu Nguyệt với Đặng Cầm ra khỏi cửa, chỉ là lúc đến cầu thang, trong lúc lơ đãng, nghe được một trận âm thanh chói tai, làm ba người đồng thời dừng bước chân lại, hướng về phía âm thanh đó lướt nhìn qua.
Cửa gian phòng bên đó khép hờ một chút, thấy không rõ người ngồi bên trong là ai, nhưng nghe được âm thanh, Bạch Hiểu Nguyệt không cần xem cũng đoán được, những âm thanh đó là của những cô người phụ nữ trung niên nhiều tiền ngồi nói chuyện phiếm.
Chỉ là nội dung mà bọn họ nói chuyện, thảo luận lại làm cho ba người Đặng Cầm, Tôn Viện và Bạch Hiểu Nguyệt không thoải mái lắm, tâm tình tốt vừa rồi liền biến mất.
“Nè, mọi người nhìn tiêu đề gần đây nhất đi! Người ta thường nói Vân gia lợi hại như vậy, địa vị bậc nhất ở thành phố, không nghĩ tới thế nhưng lại bị người ta chê cười, hiện tại mọi người chờ xem Vân gia xử lý chuyện này thế nào. Khẳng định là Vân gia không nghĩ tới lại có ngày mất mặt như vậy. Bây giờ mỗi buổi sáng chuyện duy nhất mà tôi làm chính là xem tin tức.”
“Tôi còn tưởng rằng con dâu của Vân gia phải được tuyển với điều cao kiện cao lớn, chưa kể tổng tài của RV vô cùng đẹp trai, lấy thiên kim tiểu thư không chịu lại đi lấy một người bình thường. Nhưng mà các cô nói xem, cưới vào nhà rồi cũng không chịu an phận, có mối quan hệ không rõ ràng với tổng tài Đằng Tường, với tổng tài Vinh Thăng thì là bạn gái cũ, quan hệ này đúng thật là loạn.”
“Theo tôi thấy chuyện này không phải là đã rõ ràng rồi sao? Đặng Cầm rước phải một cô con dâu trắc tính trắc nết vào nhà, không chừng hiện giờ cô ta đang ở nhà dậm chân tức tối ăn uống không yên. Ngày thường Vân gia luôn là đàn áp những người khác, nhìn chúng ta thấy chướng mắt, chê chúng ta là phàm phu tục tử. Hiện tại thì sao nào, thiên hạ chê cười, không chừng cô ta sẽ không dám bước nửa chân ra khỏi nhà.”
“Dù sao thì tôi cũng phải chờ xem kịch vui, đọc tin tức tôi thấy cái cô Chu Nhã Tĩnh cũng không phải là dạng vừa, nhu nhược yếu đuối, có thể thủ đoạn không kém Vân gia, hãy xem cô ta nháo đến mức độ nào. Rồi mọi người đoán ai sẽ đấu với ai đến cùng.”
“Vẫn là con dâu của tôi an phận thủ thường, dù là người trẻ tuổi nhưng mỗi ngày đều đi theo bên cạnh tôi, cũng coi như là không tồi. Tôi rất thích kiểu con dâu này, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, còn quan tâm đến tôi vui buồn thế nào. Tôi xem, cô gái Bạch Hiểu Nguyệt kia chính là không có bản lĩnh, nếu như nói cô ta lợi hại như vậy thì còn có thể để cho người đàn ông của mình ở bên ngoài có người đàn bà khác.
Chính mình trắc tính trắc nết thành ra người đàn ông cũng ăn miếng trả miếng, coi như ông ăn chả bà ăn nem. Không chừng cô Bạch Hiểu Nguyệt này ở bên ngoài ngủ không ít với đàn ông, đúng là loạn thật rồi.”
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt luôn cố gắng chịu đựng, nhưng nghe đến câu cuối cùng có chút không khống chế được tính tình của mình, cô thật muốn chạy tới đó nói với mấy người nhiều chuyện nhà người khác không sợ có ngày bị báo ứng sao, bọn họ thật đúng là ghê tởm, dù sao cô cũng đáng tuổi con sao có thể nói ra mấy lời đó được, bọn họ là tận mắt chứng kiến cô ngủ với người ta sao?”