Mà cũng dám làm người của nah bị thương, những người nên chuẩn bị tinh thần sẵn đi, anh sẽ bắt bọn họ trả giá. Đột nhiên ánh mắt Vân Thiên Lâm trở nên sâu tối, sau đó một bàn tay mềm mại giơ lên giữa trán Vân Thiên Lâm xoa xoa. Vân Thiên Lâm phục hồi tinh tại, thấy Bạch Hiểu Nguyệt cười cườ xoa giữa hai chân mà anh.
“Mỗi lần anh thế này, là em lại biết chuyện không hay sẽ tới, nhưng mà bộ dáng này của anh không tệ, ít ra thì khuôn mặt này cũng rất đẹp trai. Mấy ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt đi đừng lo lắng. Em tin anh sẽ giải quyết tốt mà.”
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, bây giờ cô chỉ muốn mau tìm cách nào đó xử lý chuyện này cho xong. Tức giận không có lợi ích gì trong chuyện này, mà tức giận chỉ là để cho Chu Nhã Tĩnh lại càng vui vẻ hơn mà thôi.
Lý Khanh Vũ cầm bịch thuốc trở lại phòng bệnh, vừa đến cửa liền nhìn thấy hai người trong phòng bệnh thân mật, trên mặt anh biểu tình cứng đờ, mới vừa tươi cười trong nháy mắt biến thành lạnh nhạt.
“Chúng ta nói chuyện riêng một chút.” Lý Khanh Vũ đặt bịch thuốc lên bàn nhìn Vân Thiên Lâm, trong lòng áp lửa giận xuống nhìn hắn một khắc đó, nhưng cuối cùng cũng không khống chế được, nếu không phải anh nể mặt Bạch Hiểu Nguyệt, anh sẽ không chút lưu tình mà giúp Hiểu Nguyệt đòi lại công bằng.
Không có người đàn ông này, Bạch Hiểu Nguyệt căn bản sẽ không gặp phiền toái, sẽ lại càng không gặp chuyện như ngày hôm nay, cũng sẽ không bị thương. Một người đàn ông cũng không xử lý tốt chuyện này, thì dựa vào cái gì đem lại hạnh phúc cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Lý Khanh Vũ xoay người đi ra ngoài, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác khoogn khí giữa hai người không hài hòa lắm, cô có chút lo lắng, Vân Thiên Lâm sờ sờ đầu Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Ngoan, anh đi một chút rồi trở về!” Vân Thiên Lâm hôn nhẹ lên trên trán mềm mại của Bạch Hiểu Nguyệt, cô nhìn anh rời đi không khỏi lo lắng, bọn họ sẽ không phải đánh nhau đấy chứ. Mà đánh nhau càng tốt, chẳng phải nói đàn ông đánh nhau mọi chuyện đều sẽ giải quyết ổn thỏa.
Lên lầu trên, Lý Khanh Vũ đi phía trước, theo phía sau là tiếng bước chân của Vân Thiên Lâm, đột nhiên Lý Khanh Vũ xoay người đưa một quyền đi qua, Vân Thiên Lâm nhanh mắt lóe lên nghiêng người tránh đi. Hơi thở Lý Khanh Vũ ngưng đọng lại trong chốc lát, tay lại lướt một quyền trên mặt Vân Thiên Lâm.
Nên là hủy hoại gương mặt này mới tốt, để không phải đi gây họa bên ngoài tạo nên nhiều phiền toái như vậy. Lý Khanh Vũ không rõ, Bạch Hiểu Nguyệt vì sao cứ chấp mê không tỉnh, chuyện đã thành ra như vậy rồi còn đối với người đàn ông này tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ.
Nhìn Lý Khanh Vũ thư sinh ôn như thường ngày, kỳ thật cũng là kỳ phùng địch thủ. Hai người đàn ông trên hành lang đánh giá nhau, Vân Thiên Lâm cố ý làm cho Lý Khanh Vũ tức giận đến phát tiết, còn anh chỉ một mực tránh né.
Lý Khanh Vũ càng đánh càng cảm thấy nghẹn khuất, không những không phát tiết được mà ngày càng tức hơn.
“Không ra đòn? Khinh thường tôi?”
“Nguyệt Nguyệt sẽ lo lắng.” Năm chữ đơn giản làm cho Lý Khanh Vũ ngừng lại động tác trong chớp mắt, Vân Thiên Lâm sửa sửa lại quần áo của mình, cũng không bận tâm Lý Khanh Vũ sẽ thừa cơ mà ra tay.
Đối với tâm tình của Lý Khanh Vũ, anh có thể lý giải được, nhưng thời điểm hiện tại không thích hợp để đánh nhau.
“Cảm ơn anh đã mang Bạch Hiểu Nguyệt đến bệnh viện.”
“Không cần cảm ơn, tôi làm việc này không phải vì anh. Nếu anh muốn tốt cho Bạch Hiểu Nguyệt, thì không nên đặt cô ấy vào tình huống này, Bạch Hiểu Nguyệt vì anh mà có bao nhiêu kiên cường anh có biết không, giữa trưa hôm nay anh có biết nguy hiểm thế nào không?”
Nhớ tới hình ảnh kia, trong bụng Lý Khanh Vũ lại một trận tức nổi lên, đám phóng viên này một tên anh cũng sẽ không bỏ qua.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”