Bạch Hiểu Nguyệt vừa thấy long nhãn, táo đỏ, tuyết nấm nhĩ, gà hầm. Cái nồi canh này uống xong có khi nào cô bị trúng thực không.
“Thiếu gia nói, thể lực của thiếu phu nhân không được tốt, tinh thần cũng không tốt, rất dễ đi vào giấc ngủ, phải bồi bỏ cho tốt.”
Phụt!
Bạch Hiểu Nguyệt mới vừa cho vào miệng một muỗng canh, thiếu chút nữa là phun đầy lên bàn, cái gì là kêu cô thể lực không tốt, anh có thể đừng nói trước mặt người khác những lời buồn nôn như vậy được không?
“Thiếu phu nhân, làm sao vậy, có phải là canh không vừa miệng hay là không đúng khẩu vị?”
“Không có, không có, ha ha! Canh uống rất ngon, không tồi.” Canh không thành vấn đề, chỉ là Bạch Hiểu Nguyệt chỉ thiếu điều hận không tìm được cái lỗ chui xuống đất. Trở về nhà cô phải nói với Vân Thiên Lâm lại vấn đề này mới được, không cần phải ở trước mặt người khác nói mấy câu dễ làm người khác liên tưởng đến, không được ở trước mặt mẹ Ngô nói lung tung.
“Thiếu phu nhân, trên mặt người sao lại đỏ như vậy, có phải nhiệt độ cao quá, hay là để ta giúp người lấy khăn lụa trên cổ xuống.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe muốn tháo khăn cổ xuống, đôi tay nhanh chóng bảo vệ cổ chính mình.
Không thể tháo khăn lụa xuống, nếu như tháo xuống cô sao có thể còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa. Một Vân Thiên Lâm mặt dày đã quá đủ rồi, cô không muốn mình cũng giống anh. Nếu là ai đi chẳng nữa cũng đều biết đó là dấu vết gì.
“Không có, không có, con không có nóng, ha ha..Con…Con đi xem ti vi.” Bạch Hiểu Nguyệt định đi tới ti vi thì bị mẹ Ngô ngăn cản lại.
“Cái này…thiếu phu nhân, ti vi đều là tin tức nhạt nhẽo, buồn chán, hay là người xem phim truyền hình đi, mới có mấy bộ phim vừa ra, rất hay đó.”
“Con có nói là muốn xem phim truyền hình đâu, con đi coi tin thời sự, không có việc gì đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn mở lên, lại bị mẹ Ngô cầm điều khiển đi. Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra, bằng không mẹ Ngô sẽ không có biểu hiện lạ đến vậy, có phải mẹ Ngô không muốn cho cô xem cái gì không?
“Mẹ Ngô, có phải người có chuyện gì gạt con không?”
Mẹ Ngô ấp úng, không nói nên lời. Lúc sáng thiếu gia xem tin tức trên báo xong, phân phó cho bà là không được để thiếu phu nhân xem được tin đó, chuyện này đúng là khó làm, căn bản giấy không thể gói được lửa, sao có thể làm cho Bạch Hiểu Nguyệt không biết gì được.
“Rốt cục là có chuyện gì…” Bạch Hiểu Nguyệt nóng nảy, không phải là Vân Thiên Lâm giấu cô chuyện gì nói mẹ Ngô gạt cô, không cho cô biết được sự thật.
Lúc này di động của Bạch Hiểu Nguyệt vang lên, Giai Giai nhẹ nhàng thở hắt ra, cuối cùng cũng đã điện được.
Bạch Hiểu Nguyệt cầm điện thoại trong tay, vừa thấy Giai Giai gọi liền lập tức bắt máy.
“Mình nói này tiểu Bạch, cậu làm sao mà vẫn luôn trong trạng thái tắt máy vậy, cậu không sao chứ?”
“Mình không có việc gì, chỉ là mình ngủ đến bây giờ mới dậy cho nên mới không nghe thấy điện thoại.
Làm sao vậy, mình nghe giọng điệu của cậu có chút nóng nảy, lại có chuyện gì xảy ra cần mình giúp à.”
“Cậu còn không biết?”
Trần Giai Giai lúc này mới phản ứng trở lại, chẳng lẽ Vân Thiên Lâm không muốn để Bạch Hiểu Nguyệt biết chuyện này, không muốn cậu ấy phiền não. Cũng chính là tin tức ngày hôm qua nhưng lại viết còn khó nghe hơn, sao có thể giấu được. Cô cũng không biết chuyện này là như thế nào, lúc này mới gọi lại cho Bạch Hiểu Nguyệt hỏi một chút.”
“Rốt cục là chuyện gì, cậu nói đi!”
“Ai da, mình cũng không rõ nữa, mình gọi cho cậu để chào buổi sáng ấy mà. Coi như cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt, ngàn vạn lần đừng có tức giận nha.”
Bạch Hiểu Nguyệt mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, cô đi đến phòng khách, nhưng lại không phát hiện ra quyển tạp chí, mẹ Ngô đi qua nhìn lại hết hồn không dám hé răng nói một lời nào.
Bạch Hiểu Nguyệt mày gắt gao nhăn lại nói một câu: “Giai Giai, cậu muốn bị mắng đúng không?”
Cúp điện thoại, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mẹ Ngô, chờ mẹ Ngô cho cô một lời giải thích thỏa đáng.