Ban đêm, bầu trời rả rích những cơn mưa phùn.
Thành phố Giang Bắc, một thành phố ở phía Nam, nhiệt độ bất ngờ hạ xuống vài độ do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh từ phương Bắc tràn về.
Giản Ánh Nhu và Đậu Đậu lười biếng cuộn mình trên sô pha xem chương trình giải trí, thấy cuộc thảo luận kỳ lạ đang diễn ra kịch liệt giữa hai bên trong đó, cô cũng nhiệt huyết sôi trào theo.
Nhớ ngày trước, Giản Ánh Nhu còn là đội trưởng đội hùng biện của trường đại học, chỉ cần cô xuất chiến, cô sẽ không thua bất kỳ cuộc tranh luận nào.
Tần Kính Thiên bận rộn công việc ở phòng sách, cũng chỉ có Đậu Đậu ở bên cạnh cùng Giản Ánh Nhu.
Cô ôm Đậu Đậu vào lòng, vô cùng tự hào nói: "Đậu Đậu, mẹ nói cho con nghe, trước đây mẹ ở trường tham gia hùng biện, còn trâu bò hơn so với bọn họ nhiều.”
“Gâu gâu gâu…” Tuy rằng Đậu Đậu nghe không hiểu, nhưng vẫn rất nể mặt đáp lại Giản Ánh Nhu hai tiếng.
Giản Ánh Nhu còn nói: “Ban đầu, những người trong đội hùng biện vừa nghe được người tranh luận chính lần này chính là Giản Ánh Nhu, họ sợ tới mức tè ra quần.”
“Ử ử…” Đậu Đậu rất không nể mặt mà rên lên hai tiếng.
Đã muộn thế này, nó muốn đi ngủ, không muốn ở đây nghe mẹ lải nhải nữa.
Tại sao mẹ không đi tìm chú Tần mà trò chuyện? Tại sao mẹ lại quấn lấy nó? Nó chỉ là một con thú cưng, nghe không hiểu tiếng người, được chứ?
Mẹ ơi, làm ơn tha cho con đi!
“Tên nhóc này, con không muốn trò chuyện với mẹ con một lát sao?” Giản Ánh Nhu dùng sức xoa xoa đầu Đậu Đậu: “Được rồi, mẹ không làm khó con nữa, đi ngủ đi.”
Đậu Đậu lại cọ cọ trong ngực Giản Ánh Nhu một lần nữa, sau đó điên cuồng chạy tới phòng nhỏ của nó đi ngủ.
Đậu Đậu đi ngủ, Giản Ánh Nhu một mình xem TV trong chốc lát.
Tuy rằng đang xem TV, nhưng cô vẫn thường xuyên chú ý đến động tĩnh trong phòng sách, cũng luôn để ý xem khi nào Tần Kính Thiên sẽ đi ra để tránh bỏ lỡ.
Đợi một hồi, trong phòng sách vẫn không có động tĩnh gì, Giản Ánh Nhu không muốn chờ thêm nữa, cô dự định chủ động ra quân.
Giản Ánh Nhu suy nghĩ một lát, vào bếp pha một ly sữa nóng, cô bưng sữa gõ cửa phòng sách, không nghe được hai chữ mời vào đã đẩy cửa đi vào bên trong.
“Anh Tần, chắc anh đã mệt lắm rồi.” Giản Ánh Nhu bưng sữa nóng qua: "Em đặc biệt pha cho anh, anh uống một ly đi. ”
“Sao còn chưa đi ngủ?” Tần Kính Thiên không ngẩng đầu hỏi.
“Lạnh, không ngủ được.” Cô thật sự rất sợ lạnh, nhưng nói như vậy vào lúc này, nhất định là có thêm một tầng ý nghĩa khác.
Tần Kính Thiên ngẩng đầu nhìn qua, cô đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng nhạt, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm mịn màng quyến rũ.
Nhìn cô hai lần, Tần Kính Thiên lại chuyển ánh mắt sang màn hình máy tính, không có ý định để ý tới cô nữa.
Giản Ánh Nhu khập khiễng đi tới phía sau anh, giúp anh xoa bóp lưng: "Anh Tần, trước kia em từng học massage, anh có muốn thử không? ”
“Giản Ánh Nhu, đừng làm loạn!” Tần Kính Thiên gọi tên cô, nhưng giọng điệu có phần nặng nề hơn so với trước đây, có vẻ anh hơi tức giận.
Thành thật mà nói, bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, Giản Ánh Nhu chưa từng thấy anh như thế này, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ này của anh trông rất đáng yêu.
Đúng vậy, rất đáng yêu!
Đột nhiên Giản Ánh Nhu nhào tới, hôn lén anh một cái, sau đó còn đắc ý liếm liếm đôi môi hồng hào mềm mại, em muốn thân mật với anh như vậy đó, xem anh thái độ như thế nào.
Tần Kính Thiên chịu đứng, chứ không phải “không được”.
Nhưng bị Giản Ánh Nhu đùa giỡn mấy lượt như thế, nếu anh còn nhịn được thì anh không phải đàn ông.
Ngay khi Giản Ánh Nhu đang đắc ý, cánh tay dài của anh duỗi ra kéo Giản Ánh Nhu vào trong lòng, nhanh chóng hôn cô một cái thật mạnh.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng thẳng đều của cô ra, rồi dùng hành động thực tế triển khai vận động “khẩu chiến” với cô một cách mạnh mẽ.
Tần Kính Thiên vừa dùng sức, Giản Ánh Nhu hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, dù sao trên mặt hôn nhau, cô cũng không có kinh nghiệm.
Tần Kính Thiên cũng không có kinh nghiệm, nhưng anh là đàn ông, dường như trời sinh đàn ông trong chuyện nam nữ chính là am hiểu bẩm sinh.
Ngay từ đầu nụ hôn của anh đã rất mạnh bạo, nụ hôn ấy làm Giản Ánh Nhu không thở nổi, khiến cô muốn chạy trốn.
Nhưng vừa mới có suy nghĩ này, Giản Ánh Nhu đã ngay lập tức xua đuổi nó đi, bởi vì cô muốn chân chính trở thành vợ chồng với anh.
Đầu tiên, hai tay cô luống cuống nắm lấy quần áo anh rồi từ từ trở nên không thành thật, vươn lên ngực anh vuốt ve lung tung.
Càng sờ, cô càng cảm thấy không thỏa mãn với những những thứ hiện giờ, cô vụng về sờ soạng vạt áo anh, sau đó luồn tay vào trong vuốt ve cơ thể rắn chắc và cường tráng.
Bởi vì hành động của cô, nụ hôn của Tần Kính Thiên càng thêm mãnh liệt, giống như muốn hút Giản Ánh Nhu vào sâu trong linh hồn rồi hoà làm một với anh.
Giản Ánh Nhu không chỉ bị động tiếp nhận, mà còn phối hợp theo tiết tấu của anh một cách hợp lý.
Bàn tay anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng chui vào trong cổ áo cô, tùy ý vuốt ve vẻ đẹp nữ tính.
Dù sao Giản Ánh Nhu cũng không có kinh nghiệm về mặt này, lại nghe Lăng Phi Ngữ nói lần đầu tiên sẽ rất đau. Nghĩ đến việc phải làm tiếp sau đây cô lại có chút hoảng hốt, khẽ giãy dụa theo bản năng.
"Giản Ánh Nhu…" Đột nhiên Tần Kính Thiên buông cô ra, đè bàn tay nhỏ bé không yên phận của cô lại, anh nói với giọng thô lỗ: “Anh còn việc phải làm.”
Cô rõ ràng cảm nhận được anh cũng rất muốn cô, nhưng tại sao anh lại dừng lại?
Da mặt Giản Ánh Nhu dày, nhưng cô cũng không thể nói thẳng với anh rằng: “Tần Kính Thiên, em muốn làm với anh.”
"Sữa anh sẽ uống, em đi ngủ trước đi, lát nữa anh vào." Anh nói, giọng anh có chút trầm khàn, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
“Ừm, vậy em đi ngủ.” Cuộc tấn công đầu tiên kết thúc trong thất bại, Giản Ánh Nhu buồn bực, đồng thời cũng cảm thấy rất mất mặt.
Cô đã làm đến mức đó, mà người đàn ông này còn chưa thông suốt, chẳng lẽ muốn đi tắm nước lạnh sao?
Cô cúi đầu, vừa đi vừa hung hăng mắng anh trong lòng: “Đồ ngu ngốc! Đúng là một tên đàn ông ngu ngốc!”
Cô đã chủ động đưa tới cửa mà anh còn không ăn, nếu hôm nào anh muốn làm, cô nhất định phải tra tấn anh thật tàn nhẫn.
Sau khi Giản Ánh Nhu rời đi, sao Tần Kính Thiên còn tâm tư mà làm việc tiếp, nội tiết tố nam trong cơ thể anh không ngừng tăng lên, hò hét, muốn tìm một nơi để phát tiết.
Tần Kính Thiên là người thông minh, sao anh có thể không biết Giản Ánh Nhu muốn làm gì, nhưng hiện tại anh lại không muốn cô.
Hôm nay, Giản Ánh Nhu lại bị hãm hại một lần nữa, hệt như những gì đã xảy ra vào ba năm trước. Bị như vậy, chắc hẳn cô đã rất bất lực và sợ hãi.
Khi cô cần một ai đó nhất, anh đã đứng bên cạnh cô, hỗ trợ cô, kéo cô ra khỏi vũng bùn, giúp cô sống lại dưới ánh mặt trời tươi sáng.
Lúc này, Giản Ánh Nhu phần nhiều là vì biết ơn nên mới hiến dâng bản thân cho anh, anh đoán rằng tận sâu trong đáy lòng cô cũng chẳng thật sự muốn trở thành một đôi với mình.
Nếu anh lựa chọn ăn cô vào lúc này, thì anh và những tên cầm thú kia có khác gì nhau?
Vì vậy, cuối cùng anh Tần tự cho mình là người rất hiểu Giản Ánh Nhu, nhịn lại ham muốn, đi vào phòng tắm để dội nước lạnh.