Tần Kính Thiên đối mặt với nắm đấm của Cố Hoàng Hải vẫn không hề nhúc nhích, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.
Nhưng trước khi nắm đấm của Cố Hoàng Hải chạm được đến Tần Kính Thiên thì đã bị Lưu Phó Duy giữ chặt lại, anh ta hơi dùng lực mạnh, bóp chặt đến mức đầu khớp xương của Cố Hoàng Hải vang lên răng rắc.
“Buông ra, mẹ nó anh định làm gì vậy?” Cố Hoàng Hải cảm thấy xương cốt như sắp nát, trong lòng dâng lên lửa giận hừng hực, anh ta giận dữ hét lên: “Họ Tần, anh muốn chết phải không? Anh nghĩ anh là ai? Tưởng rằng anh họ Tần là có thể trở thành khách quý như Leo Qin sao? Có tin tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này không."
Tần Kính Thiên như người dưng nhìn Cố Hoàng Hải đang tức giận, anh chỉ lạnh lùng nhìn như đang xem trò vui, một trò vui ở trước mắt.
Anh không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Vì vậy, anh lạnh lùng nhìn Cố Hoàng Hải rồi xoay người rời đi.
Còn Cố Hoàng Hải khi nhìn thấy Tần Kính Thiên chuẩn bị rời đi, trong lòng càng gấp gáp, sao có thể để anh cứ rời đi như thế.
Cố Hoàng Hải không kiềm chế được mà vung lên một nắm đấm nữa vào Lưu Phó Duy, nhưng Lưu Phó Duy đã nhanh chóng né được, anh ta giơ chân lên và đá vào giữa bụng Cố Hoàng Hải.
Cố Hoàng Hải bị đau không nhịn được chửi ầm lên: "Đệt! Tần Kính Thiên, đứng lại cho tôi! Có bản lĩnh thì đấu một chọi một đi!"
"Hahahaha..." Lưu Phó Duy bật cười khi nghe được câu đó: "Anh Cố, tôi khuyên anh nên dừng lại ở đây đi, nếu để tổng giám đốc Tần ra tay, có thể ngay cả cái mạng của anh cũng không giữ được."
Cố Hoàng Hải vẫn không phục, cho rằng Lưu Phó Duy chỉ đang giỡn với anh ta, vậy nên anh ta giơ tay đấm Lưu Phó Duy một lần nữa. Nhưng vẫn như trước, anh ta không những không đụng được tới Lưu Phó Duy mà ngược lại còn nhận thêm một cú đấm nữa.
Sau khi Cố Hoàng Hải đã lãnh trọn mấy cú đấm, các bảo vệ, những người sẽ luôn xuất hiện sau khi vụ việc xảy ra, mới chạy đến kịp lúc.
Lưu Phó Duy buông Cố Hoàng Hải ra, quay lại nói với bảo vệ rằng: "Các anh làm việc kiểu gì vậy? Kẻ vớ vẩn không có thiệp mời sao có thể mò được vào đây?"
"Anh Lưu..."
“Thôi bỏ đi.” Lưu Phó Duy xua tay: “Đuổi anh ta đi.”
"Người nào trong số các anh dám động. Tôi được Leo Qin của Thịnh Thiên mời, ai dám động đến tôi." Lúc này Cố Hoàng Hải đang rất tức giận, hoàn toàn không để ý đến thái độ của bảo vệ đối với Lưu Phó Duy, lại còn nghĩ đến việc dùng quan hệ với Leo Qin của Thịnh Thiên làm cái cớ, nhưng anh ta không biết rằng người mà anh ta vừa xúc phạm chính là Leo Qin - ông hoàng giới kinh doanh.
Lưu Phó Duy cười chế nhạo nói: "Các anh hãy nói cho anh Cố biết, người muốn anh ta rời đi là ai."
“Anh Cố, Leo Qin không chào đón anh, anh hãy rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách chúng tôi phải yêu cầu anh ra ngoài.” Trận đánh nhau vừa rồi thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, hơn nữa bảo vệ lên tiếng rất lớn nên đã có rất nhiều người nhìn về phía Cố Hoàng Hải chỉ trỏ.
Cố Hoàng Hải vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta còn nói: "Con mẹ nó có biết tôi là ai không? Tôi là Cố Hoàng Hải, cậu Cố ở Kinh Đô. Các anh dám đuổi tôi đi, từng người các anh cứ chờ xem."
"Tôi không biết cậu Cố ở Kinh Đô, chúng tôi chỉ biết Leo Qin ở Thịnh Thiên. Mong cậu Cố hợp tác cho, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa."
Hiện tại, cuối cùng anh ta mới nhận ra hôm nay bản thân đã gặp rắc rối lớn, không chỉ khiến anh ta mất hết mặt mũi mà quan trọng nhất là anh ta đã để lại ấn tượng xấu trong mắt Leo Qin.
Cố Hoàng Hải quyết định chịu đựng trước để có thể tiếp tục hợp tác với Thịnh Thiên trong tương lai, rồi sẽ tìm họ Tần kia để tính sổ sau.
Cố Hoàng Hải được bảo vệ đưa đi qua đại sảnh, ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía anh ta, những tiếng nói chế giễu truyền đến tai anh ta như thể anh ta hoàn toàn là một tên hề trong buổi tối hôm nay.
Anh ta nắm chặt hai tay, đôi mắt hơi nheo lại hiện lên vẻ hung ác và nham hiểm, trong lòng anh ta thầm nghĩ: Giản Ánh Nhu, Tần Kính Thiên, là các người không biết tốt xấu nên đừng trách tôi nhẫn tâm.
Trong phòng nghỉ của bữa tiệc, Tần Kính Thiên đang đứng ở trước cửa nhưng anh đứng đó tầm một phút rồi mới đẩy cửa vào.
Hứa Phi Tuyết thấy anh xuất hiện, cô ta hiểu ý nên lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Tần Kính Thiên dùng tay khóa trái cửa rồi nhìn Giản Ánh Nhu bằng ánh mắt u ám.
"Tần Kính Thiên, em ..." Giản Ánh Như muốn giải thích, nhưng khi đối diện với ánh mắt u ám của Tần Kính Thiên, cô không thể nói nên lời.
Dường như có điều gì đó mắc kẹt trong cổ họng, chỉ cần mở miệng là sẽ sụp đổ.
“Em giải thích đi, anh đang nghe.” Tần Kính Thiên đợi hồi lâu nhưng thấy Giản Ánh Nhu chưa có ý định giải thích, không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
Cô có thể nói gì với anh đây?
Khóc lóc kể lể cho anh nghe chuyện đã xảy ra ở nhà sao?
Khiến anh thương xót cho mình à?
Nhưng khi biết rồi thì có thể làm gì? Để anh đi xử lý cho mình ư? Tìm tới nhà họ Cố có quyền thế ngất trời đó!
Hơn nữa, đằng sau có giấu chuyện gì thì quả thật là cô đã vi phạm lời hứa của mình, rõ ràng cô đã hứa sẽ không bao giờ gặp lại Cố Hoàng Hải nữa, nhưng cô lại bị anh bắt gặp.
Hơn nữa vừa rồi Cố Hoàng Hải còn ôm cô.
Cô nên cho anh một lời giải thích, cô không muốn nói lý do thực sự nhưng cũng không muốn nói dối anh.
Thời gian như đông cứng lại, một hồi lâu sau Giản Ánh Nhu vẫn không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Cô nhìn Tần Kính Thiên, trong đôi mắt đen kịt đó không có ánh sao sáng chói, dường như trong đó chỉ có làn sóng ngầm đang dâng trào, hết đợt sóng này đến sóng khác cuộn trào một cách mãnh liệt.
Trong một khoảnh khắc, cô ước mình cứ đắm chìm trong làn sóng ngầm đen tối đó và không còn phải bận tâm đến cuộc sống phức tạp nữa.
Nhưng cô không…cô không thể làm được điều đó.
"Em ..." Cô mở miệng muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Mà một tiếng này giống như một chiếc kèn phá vỡ bầu không khí đang yên tĩnh.
Tần Kính Thiên im lặng một hồi lâu cho đến khi anh không thể chờ đợi được nữa, anh bỗng vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, tay phải ấn mạnh lưng Giản Ánh Nhu, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Anh hung hăng hôn cô một cách mãnh liệt và tràn ngập sự tức giận.
Như thể nuốt trọn hơi thở, cắn xé đôi môi của cô.
Giản Ánh Nhu dùng sức kháng cự đẩy ra, nhưng thay vào đó lại nhận được nụ hôn càng táo bạo hơn của anh.
Rất nhanh đôi môi của Giản Ánh Nhu đã không còn đủ thỏa mãn với Tần Kính Thiên nữa.
Một nụ hôn mạnh bạo từ cổ lan xuống, anh khẽ cắn một cái như thể hiện sự trừng phạt.
“Tần Kính Thiên, không muốn!” Giản Ánh Nhu không nhịn được thốt ra ngay khi miệng cô được tự do, nhưng một câu mang theo nỗi khiếp sợ này của cô vẫn không thể ngăn cản Tần Kính Thiên.
Lòng bàn tay to lớn của anh nhanh chóng từ eo cô đi lên, nắm lấy dây đeo vai của bộ váy của cô và xé mạnh, một tiếng “xoát” xé rách truyền tới.
Cơ thể cô nhanh chóng cảm nhận được một luồng mát lạnh, Giản Ánh Nhu ngạc nhiên kêu lên: "Đừng"
Cô vươn tay muốn che chắn lồng ngực của mình, nhưng Tần Kính Thiên di chuyển còn nhanh hơn cô, lòng bàn tay đã trượt từ xương quai xanh của cô xuống dưới rồi.
Anh vẫn hôn một cách mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng của anh chậm rãi đi từ trên xuống, lại tiếp tục từ cổ lan tràn xuống dưới, lần lượt để lại từng dấu vết.
Nỗi sợ hãi mạnh mẽ ập đến với Giản Ánh Nhu, cô kháng cự đẩy người anh ra trong tiếng nức nở.
Những ngày này, cô vẫn luôn nghĩ về vô số sự kết hợp giữa hai người, nhưng chưa từng nghĩ rằng việc đó sẽ đến như thế này.
Giữa hai người không nên có sự tổn thương đến lạnh lùng như vậy.
“Tần Kính Thiên, dừng lại.” Cô khóc lóc cầu xin lần cuối.
Giọng nói của cô đã trở nên khàn và kiệt sức.
Nụ hôn thô bạo dần ngừng lại và lực giữ người cô bỗng nới lỏng, có thể khiến cô được thoải mái hơn trước.
Tần Kính Thiên ngẩng đầu nhìn cô.