“Nhóc con, lâu rồi không gặp!” Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi đến chào hỏi Tần Kính Thiên, vừa nói vừa vỗ vai Tần Kính Thiên, rất thân quen.
“Chào chú Lưu!” Tần Kính Thiên khẽ gật đầu, lễ phép đáp lại.
Hai người trò chuyện vài câu đơn giản, dường như nội dung có liên quan đến mẹ của Tần Kính Thiên.
Giản Ánh Nhu không nhịn được mà dựng lỗ tai lên, muốn hiểu hơn về chuyện gia đình của Tần Kính Thiên. Đáng tiếc, trong đoạn đối thoại không dài đó, gần như là vị trưởng bối kia thao thao bất tuyệt, mà Tần Kính Thiên lại chỉ nói vài câu đơn giản mà thôi.
Tần Kính Thiên, dường như lời nói của người này thật sự rất ít, nhất là ở trường hợp xã giao, khi ở cùng cô hình như tốt hơn một chút.
Giản Ánh Nhu không nhịn được nghĩ ngợi, lẽ nào vì cô nói nhiều, cho nên anh bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng nói nhiều một chút sao?
“Vị này là?”
Bỗng nhiên chủ đề của người đàn ông trung niên chuyển sang trên người Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu cười một cách lễ phép, đang nghĩ nên trả lời thế nào, lại nghe thấy Tần Kính Thiên nói: “Vợ cháu.”
“Cháu, cháu kết hôn rồi, sao không nghe nói gì hết?” Chú Lưu rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên hơn cả chú Lưu, Giản Ánh Nhu nghe thấy Tần Kính Thiên giới thiệu cô như vậy, trong lòng rung động một trận. Cô rất vui, nhưng lại rất bất an.
Chú Lưu này, rõ ràng quen biết người nhà của Tần Kính Thiên…
Vậy thì, đây là đang nói với người thân mối quan hệ của bọn họ sao?
Thế nhưng, người thân của Tần Kính Thiên sẽ thích cô ư? Hai người bọn họ… có thể đi mãi đến cuối cùng không?
“Nhóc con, không tồi nha. Con bé rất xinh đẹp. Nhưng cháu đột ngột kết hôn như vậy, ông cụ nhà cháu không biết đúng không. Ha ha, chẳng phải ông ta vẫn luôn muốn cháu cưới Ngọc Khuê…”
“Chú Lưu.” Đột nhiên Tần Kính Thiên lên tiếng ngắt lời, giọng nói lớn hơn vừa rồi, tương đối nghiêm khắc: “Cháu còn có chuyện, đi trước một bước.”
Lời còn chưa dứt, Tần Kính Thiên vội vàng kéo Giản Ánh Nhu đi.
Nhưng Giản Ánh Nhu vẫn nghe thấy lời mà chú Lưu nói.
Cưới… Ngọc Khuê.
Có ý gì?
Nhưng không đợi cô kịp hỏi lại, lại có vài người đàn ông đến chào hỏi Tần Kính Thiên, nhưng Giản Ánh Nhu chẳng còn tâm trạng nghe bọn họ nói gì, cưới Ngọc Khuê, ba từ này giống như ma chú, nổ vang trong đầu cô, rất lâu vẫn chưa tan đi.
“Tổng giám đốc Tần, bác Đường đã ở trong đợi anh rất lâu rồi.” Một lúc lâu, Lưu Phó Duy đi đến nói.
Tần Kính Thiên gật đầu, xoay người nhìn Giản Ánh Nhu, lại phát hiện Giản Ánh Nhu ngẩn ngơ thẫn thờ,hỏi: “Sao thế?”
Giản Ánh Nhu hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu, cười ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
Tần Kính Thiên nhíu mày, giống như không tin câu trả lời của Giản Ánh Nhu. Anh cúi đầu nhìn chân của cô, nhưng vì váy quá dài nên không nhìn thấy được.
Anh ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Giày cao gót mang lâu sẽ mệt, bên kia có khu nghỉ ngơi, em qua đó ngồi một lúc trước đi.”
Thái độ Tần Kính Thiên dịu dàng mà lại săn sóc, Giản Ánh Nhu nhìn không ra trong đôi mắt đen tuyền thâm sâu của anh, một chút lừa gạt và giả dối nào.
Cô không khỏi hơi chán nản bản thân, tại sao lại vì một câu nói như vậy mà nảy sinh lòng nghi ngờ mọi thứ. Chẳng phải anh đã cưới cô rồi sao? Còn có gì để nghi ngờ nữa?
Nghĩ thế, Giản Ánh Nhu gật đầu, nhìn anh mỉm cười: “Em đã không còn là trẻ con, biết chăm sóc bản thân. Anh bận việc của anh đi.”
Nói thật, Giản Ánh Nhu không hy vọng mình quá ỷ lại Tần Kính Thiên.
Nếu bây giờ Tần Kính Thiên rời xa cô, cô phải làm sao đây?
Một người phụ nữ quá ỷ lại vào một người đàn ông, sẽ khiến người phụ nữ dần dần mất đi chính mình.
Gia đình của cô chính là ví dụ điển hình nhất.
Nghe nói năm đó, khi mẹ gả đến nhà họ Giản, quan hệ giữa bà ấy và bố vẫn rất tốt, sau này vì mẹ quá không có chủ kiến của riêng mình, dần dần trở thành dáng vẻ sau này.
Khi Giản Ánh Nhu còn rất nhỏ thường xuyên nhìn thấy mẹ trốn ở trong phòng lặng lẽ rơi lệ, khi đó cô nghĩ, sau khi cô trưởng thành nhất định phải bảo vệ mẹ và chị.
Nhưng, những người cô muốn bảo vệ, cuối cùng lại vứt bỏ cô một cách tuyệt tình, dường như từ trước đến nay chưa từng để ý.
Giản Ánh Nhu rất không muốn nghĩ về những chuyện không hay trong quá khứ, nhưng không biết tại sao, khoảng thời gian gần đây ngược lại nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy bóng lưng của Tần Kính Thiên rời khỏi, Giản Ánh Nhu lặng lẽ nắm chặt tay.
Cô không muốn bị quá khứ trói chặt, cô của hiện tại, có anh.
Tiệc tối vẫn đang tiếp diễn, âm nhạc xen kẽ với ánh đèn neon, tiếng nói chuyện văng vẳng không ngừng bên tai, rất ồn ào.
Vòng tròn nhân vật nổi tiếng này, nói lớn không lớn, xung quanh đều là người quen biết, một người không có tiếng tăm như Giản Ánh Nhu xuất hiện ở nơi này, dẫn đến sự nhốn nháo, đó là khi cô đi cùng Tần Kính Thiên vào buổi tiệc.
Sau khi Tần Kính Thiên rời khỏi, cũng có vài người liếc mắt đến thăm dò, quan sát từ xa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai bước đến bắt chuyện.
Tối nay, bọn họ cũng không phải một đôi nổi bật nhất, vì nhân vật chính thật sự chắc là vị Leo Qin của Thịnh Thiên trong truyền thuyết, nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn thấy anh lộ diện, thật là rất thần bí.
Giản Ánh Nhu không bị ai quấy rầy đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đưa bánh ngọt và nước trà đến: “Cô Tần, đây là anh Tần bảo tôi chuẩn bị cho cô. Mời cô dùng.”
Giản Ánh Nhu gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn!”
Nhìn thấy Tần Kính Thiên vẫn luôn lo lắng tối nay cô chưa ăn gì, vậy nên nhanh như vậy đã sắp xếp người đưa bánh ngọt đến.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối, bụng của Giản Ánh Nhu rất đói, không nhịn được cầm một miếng bánh ngọt đút vào miệng.
Ừm, mùi vị của bánh ngọt rất ngon, xốp giòn ngọt, mùi hương lưu giữ khắp miệng.
Cô lại cầm một miếng lên, vừa cắn một miếng, một người ngồi xuống đối diện cô: “Ánh Nhu, duyên phận của chúng ta thật sự vẫn chưa đứt, không ngờ có thể gặp được em ở đây. Hay là em cố ý đến đây vì anh?”
“Anh, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy đột nhiên Cố Hoàng Hải xuất hiện, Giản Ánh Nhu không nhịn được mà cau mày, vừa nãy vẫn cảm thấy bánh ngọt rất ngon, trong lập tức lại khiến Giản Ánh Nhu cảm thấy khó nuốt.
Cố Hoàng Hải cười nhẹ nhàng, ánh mắt kiêu ngạo khinh thường: “Lẽ nào không nên là anh hỏi em, tại sao em lại ở đây?”
Giản Ánh Nhu cảm thấy nụ cười của Cố Hoàng Hải cực kỳ chướng mắt, nhưng cô lại không tìm được lý do để phản bác anh ta, anh ta đến nơi này cũng không ngạc nhiên, Cố Thị vốn được xem là người trong vòng nhân vật nổi tiếng, mà cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé ở Sáng Tân.
Nhưng Giản Ánh Nhu cũng không muốn tiếp xúc với người này. Người đàn ông trước mắt, đã từng là anh hùng mà cô chờ đợi, nhưng bây giờ lại là người mà cô không muốn gặp nhất trong cuộc đời, anh ta giống như một khối u ác tính, tiếp xúc thì sẽ có tai họa ập xuống.
Cô không muốn để ý đến người đàn ông này nữa, đứng lên muốn rời đi, nhưng Cố Hoàng Hải đưa tay túm cô lại: “Ánh Nhu, ngồi xuống, anh muốn nói chuyện với em.”
Cố Hoàng Hải cố ý cất cao giọng, ánh mắt xung quanh liếc nhìn về nơi phát ra âm thanh ngay lập tức, trong lúc nhất thời, cô lại trở thành tiêu điểm.
Giản Ánh Nhu không muốn để người khác xem trò cười, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Cố Hoàng Hải, tôi và anh chẳng có gì để nói cả. Xin anh đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Nghe vậy, Cố Hoàng Hải cười, bỗng nhiên anh ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Giản Ánh Nhu, sau đó nhếch miệng nở nụ cười tự cho là rất đẹp trai nói: “Nhưng anh có, đi theo anh.”
Nụ cười này, kiêu ngạo bỉ ổi đến mức khiến Giản Ánh Nhu chán ghét.