Sáng hôm sau Chu Xung và Lục Lục chuẩn bị hành lý và các vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Chiều, Lục Lục gọi điện cho mẹ Khúc Thiêm Trúc hỏi thăm tình hình cô ta. Bà cho biết Triệu Tĩnh đã trở về và đưa Thiêm Trúc về nhà rồi. Lục Lục rất cảm động, Chu Xung đã kỳ thị oan cho anh chàng luyện thể hình ấy rồi, anh ta thật tốt bụng. Mẹ Thiêm Trúc lại nói: "Lục Lục cháu thật tốt nết, hôm nào rảnh rỗi, cháu đến chỗ bác ăn cơm, bác sẽ làm bánh gói nhân dưa chua cho mà ăn."
Lục Lục cảm động: "Bác khách khí quá!"
Mẹ Thiêm Trúc nói: "Dù là thời nào vẫn có người tốt bụng, hôm qua có đôi vợ chồng già đến nhà bác hỏi thăm Thiêm Trúc, họ rất thông cảm và còn cho nó ít tiền nữa. họ đều là công nhân về hưu, nhìn cách họ ăn mặc là biết ngay họ chẳng khá giả gì, bác quyết không nhận nhưng cuối cùng họ vẫn cứ để lại và còn nói khi hai bác đi làm thì họ có thể giúp chăm sóc Thiêm Trúc. Chăm sóc một bệnh nhân đã thần kinh lâu ngày, sẽ rất phiền hà cho họ... bác phải từ chối."
Lục Lục bỗng cảnh giác: "Bác có quen họ không?"
"Không."
"Sao họ biết chuyện Thiêm Trúc?"
"Bác cũng không rõ..."
"Bác có hỏi tên họ không?"
Bà ta nghĩ ngợi, rồi nói: "Ông già họ Vương, bà vợ họ Diệp thì phải..."
Lục Lục giật mình nghĩ ngay đến Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi. Tên của Điền Phong ẩn chứa hai chữ Vương và Diệp, liệu có phải đó là họ của cha và mẹ anh ta? Nói cách khác, đôi vợ chồng già ấy có thể là cha mẹ Điền Phong không?
Nhưng cô lại nghĩ, Điền Phong giàu có là thế, cha mẹ anh ta không thể có vẻ nghèo khó như vậy. Tuy nhiên Lục Lục vẫn hỏi thêm: "Bác có hỏi số điện thoại của họ không?"
"Có, bác có ghi lại."
"Bác đọc cho cháu nhé! Hôm nào đó cháu về phỏng vấn và viết bài biểu dương họ."
"Ừ! Đúng là nên biểu dương." Rồi bà đọc số điện thoại cho Lục Lục ghi lại.
Buổi tối, Chu Xung nghĩ xem tivi phát lại một chương trình biểu diễn nhạc rock. Bỗng di động reo chuông, Lục Lục nhìn máy: là Tiểu Quân gọi đến. Cô lặng lẽ bước ra ban công nghe máy.
"Tiểu Quân!"
"Lục Lục, ngày 15 tháng 1 cậu kết hôn à?"
Lục Lục hơi chần chừ, rồi đáp: "Đúng thế."
"Hôm đó tớ sẽ làm phù dâu cho cậu được không?"
Lục Lục nói ngay: "Được!"
Tiểu Quân cười, nói: "Thế thì... tớ có thể mặc áo cưới không?"
Lục Lục ngạc nhiên. Tiểu Quân cũng mặc áo cưới thì sẽ có hai cô dâu hay sao? Cô bỗng thấy chua xót, nói: "Được, cậu cũng mặc."
"Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật."
Tiểu Quân mừng rỡ reo lên: "Tôi sẽ mua một bộ áo cưới đẹp nhất! Nhất trí thế nhé! 15 tháng 1 cậu cứ đợi tớ."
"Ừ, tôi sẽ đợi."
"Bye bye!"
"Ừ, bye cậu..."
Hôm nay thật khác thường, cả hai chỉ nói với nhau mấy câu rồi kết thúc. Có phần tẻ nhạt. Chắc Tiểu Quân đang rất buồn. 15 tháng 1 cũng là ngày Tiểu Quân định kết hôn với Trường Thành, bây giờ dự định đó đã hoàn toàn bị xóa sổ. Chu Xung là người yêu cũ, lại kết hôn đúng vào ngày này, khác nào xát muối vào vết thương của Tiểu Quân? Nhưng Lục Lục không thể hiểu Tiểu Quân nghĩ gì khi nêu ra ý kiến làm phù dâu cho cô.
Từ ban công nhìn xuống, Lục Lục thấy ánh đèn mờ ảo, sáng tối chập chờn. Đây là cõi hồng trần. Liệu có bao nhiêu người thật sự tìm thấy một nửa kia của mình? Có bao nhiêu người tìm thấy gần giống nửa kia? Có bao nhiêu người tìm thấy nửa kia của một người khác? Và, liệu có bao nhiêu người không thể tìm thấy nửa kia?