Vậy là Lục Lục đã đơn phương hẹn hắn, ngoài tiếng động gây ra trong toilet, hắn chưa có một biểu hiện nào khác.
Cô nhìn di động, 22:04. Không còn là những con số giống hệt nhau như trước nữa. Đúng lúc này chuông reo. Hồ Tiểu Quân gọi đến: "Lục Lục, Lục Lục, tớ báo tin này nhé: ngày 15 tháng 1 năm 2011 tớ kết hôn."
"Trời ạ, nhanh thế?"
"Sang năm kia mà!"
"Thực ra chỉ còn hơn một tháng nữa."
"Người ta giục tớ khiếp quá."
"Cậu sốt ruột thì có!"
"Sớm hay muộn thì vẫn phải cưới, hì hì..."
"Có cần tớ làm phù dâu không?"
"Bọn tớ không tổ chức tiệc cưới, mà là du lịch kết hôn."
"Một chén rượu mừng cũng không cho nhau uống à?"
"Cứ chờ bọn tớ sẽ đem rượu Sài Mễ Hoa Điêu của Vân Nam về cho cậu. Mấy hôm nay tớ đang bố trí phòng tân hôn, ngày mai đi mua rèm che cửa, cậu đi cùng tớ được không?
"Lúc nào?"
"Chiều mai."
"Được!"
"Cậu chờ tớ sẽ gọi điện nhé!"
"Được!"
Tối nay Chu Xung về tương đối sớm. Cũng như mọi lần, trước hết anh phải đi tắm gội.
Lục Lục kêu lên:
"Chu Xung, chờ đã!"
"Sao?"
Lục Lục hơi do dự, rồi nói: "Lúc đánh răng, anh để ý cái bàn chải nhé!"
"Sao phải thế?"
"Em vừa thay bàn chải mới... đừng dùng nhầm."
"Bàn chải của em màu lục, của anh màu đỏ, nhầm làm sao được?"
Nói rồi anh bước đi, Lục Lục cố lắng nghe. Các tiếng động của việc tắm, cạo râu, rồi tiếng đánh răng từ toilet vọng ra...
Không thấy Chu Xung có biểu hiện gì bất thường. Cuối cùng anh khỏa thân bước ra, cơ thể thoang thoảng mùi xà bông.
Cả hai lên giường. Chu Xung ôm choàng Lục Lục. Dàn âm thanh vang ra tiếng nhạc du dương: bài hát chủ đề của mạng "Lưới tình", nhạc và lời do Chu Xung soạn, ca sĩ cũng là anh. Bài hát có tựa đề "Yêu hết mình". Giọng hát thật sâu lắng, truyền cảm và ấm áp, Lục Lục cảm thấy rung động say sưa.
Lục Lục: "Anh có nghĩ đến đám cưới của chúng ta không?"
"Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà!"
"Ý em là... nghi thức..."
"Nghi thức là thứ rất vô duyên."
"Hồ Tiểu Quân và bạn trai quen nhau muộn hơn chúng ta, mà tháng sau họ đã cưới. Em cảm thấy họ mới thật là hạnh phúc."
Hình như câu nói này đụng đến một sợi dây thần kinh nào đó của Chu Xung, anh đẩy Lục Lục nhích ra, rồi đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Không thấy trăng, chỉ nhìn thấy ánh sáng của các căn hộ phía đối diện, sáng xanh, hoặc vàng tía, hoặc sáng tối chập chờn – ánh màn hình tivi lấp loáng. Chu Xung im lặng rất lâu.
Lục Lục hích anh một cái: "Sao thế? Em chỉ định bàn với anh thôi mà?"
Chu Xung hỏi: "Bạn em bao giờ kết hôn?"
"Ngày 15 tháng sau."
"Nếu em có thể chuẩn bị xong thì chúng ta cũng cưới cùng ngày một ngày với họ!"
"Thật không anh?"
"Đương nhiên là thật!"
"Anh trêu em thì có! Kết hôn là việc lớn, cả hai chúng ta đều nên nghiêm túc."
"Anh rất nghiêm chỉnh. Dù sao hai ta đã nhất trí từ lâu: không bao giờ cần giấy đăng ký kết hôn, vì nó chỉ là hình thức thôi mà."
"Chúng ta sẽ du lịch kết hôn! Em vẫn muốn được nhìn thấy biển. Chúng ta sẽ đi Thanh Đảo, được không?"
"Mùa đông ra biển thì vô vị."
"Mùa đông ra biển mới thú vị chứ! Mùa hè thì quá đông người, bờ biển rất mất vệ sinh. Chỉ có hai chúng ta ra đó sẽ rất lãng mạn, anh nghĩ mà xem!"
Chu Xung: "Được! Đi Thanh Đảo, xin vâng lời!"
Lục Lục véo anh một cái: "Em bảo anh vâng lời à?"
"Thế thì... theo hầu vậy!"
Lục Lục lại véo Chu Xung: "Ai bảo anh theo hầu?"
Chu Xung chặn tay Lục Lục, nói: "Còn véo nữa thì anh sẽ ra tay đấy!"
Lục Lục nâng mặt Chu Xung lên, đôi môi cô áp vào miệng anh thật chặt.
Bên cạnh họ, giọng ca của Chu Xung đang ngân nga:
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với ai cả lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.