Editor: Vàng Anh
Tay Lâm Miên đang cầm mảnh giấy run một cái, tim lỡ nhịp, sau đó như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Cô cảm nhận được đầu ngón tay mình tê dại, hồi lâu không trả lời, lại nghe Thích Cảnh cười khẽ, nói: "Chỉ đùa thôi."
Lâm Miên từ chối cho ý kiến, cất mảnh giấy vào trong vào trong túi xách, thấy Thích Cảnh đứng trước mặt cong môi cười: "Coi như là thích ứng trước thời hạn đi, dù sao sau khi lấy như cũng không tránh được có lúc phải xưng hô như thế."
Lâm Miên hơi do dự, rồi khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Quả thật, với quan hệ giữa hai người bọn họ, không cần từng bước phát triển để hiểu nhau, vì để sau này không cần phải diễn xuất quá đột ngột, bây giờ Thích Cảnh gọi cô thân mật như thế không phải là không có lý.
Tiện thể cô nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, hai người ngồi bàn bạc nói chuyện anh tình tôi nguyện một buổi, không ngờ đã hơn ba giờ chiều, nghĩ thấy đường về nhà cô không tính là gần liền nói: "Vậy tôi đi trước, có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với cậu."
Cô đứng dậy, nhìn thấy ly trà chanh đã uống cạn tới đáy đang để trên bàn, cô lịch sự cúi chào: "Cảm ơn chồng đã mời tôi, sau này cũng mong cậu chỉ giáo nhiều hơn."
Tiếng chồng này của Lâm Miên vừa khách khí vừa hời hợt, nhưng Thích Cảnh biết cô đang trả lời lại tiếng "bà xã" vừa nãy của anh, khóe miệng không khỏi cong lên, anh hơi cúi đầu: "Bà xã đi đường thong thả, anh không tiễn."
Anh nhìn Lâm Miên lấy tai nghe từ túi xách đeo vô tai, giống như muốn ngăn cách với mọi âm thanh của thế giới vậy, anh bất giác thở dài.
Trước khi Lâm Miên rời đi cô có quay lại nhìn Thích Cảnh một cái, chỉ thấy anh đang nhàn nhã ngồi lướt điện thoại, đoán chừng anh tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi của một lập trình viên để đến buổi họp lớp, cô không nghĩ ngợi nhiều chỉ im lặng cúi đầu hòa vào dòng người.
Thích Cảnh dõi theo bóng Lâm Miên đi thẳng đi tàu điện ngầm, sau đó xoay xoay vòng cổ trên tay, cầm điện thoại ra bấm một dãy số.
Đầu bên kia chỉ vang lên một hồi chuông là có người nhấc máy, giọng nói của Thích Cảnh vang lên: "Ừ, cô ấy đi rồi. Các cậu đến đây đi."
Anh còn chưa kịp nói gì nữa thì đã cảm nhận được bả vai mình bị vỗ một cái, một cô gái ăn mặt kì quái nhảy ra trước mặt anh: "Quào hai người có thể trò chuyện được nè! Sau khi họp lớp kết thúc, hai chúng tôi đã ở đây bên cạnh hai cậu tầm một tiếng đó, nào, kể chi tiết xem hai cậu vừa nói gì đó?"
Thích Cảnh nhìn về phía thanh niên đứng kế bên mặc quần áo lố lăng phối hợp với phong cách của cô ấy, anh cúp điện thoại: "Ngồi đi, hai người uống gì, tôi mời."
Người tới chính là Tô Ngữ và bạn trai Quý Cẩn, Tô Ngữ đã đặc biệt thay một bộ quần áo khác hoàn toàn với bộ mặc đến buổi họp lớp, kết hợp với một chiếc mũ bucket kì quái cộng thêm cái kính râm che nửa mặt, khó trách vừa rồi Lâm Miên đi khỏi cũng không phát hiện ra cô ấy.
Còn nói tại sao bọn họ lại ở đây, nguyên nhân rất đơn giản, buổi họp lớp này vốn là một cái bẫy ——
Một cái bẫy dẫn Lâm Miên xuất hiện.
Lâm Miên không biết, buổi họp lớp này là do Tô Ngữ và Quý Cẩn dùng mọi cách để nghĩ ra, để buộc Lâm Miên tới còn bịa ra cái gì mà "Đám người lớp trưởng phát hiện Lâm Miên không xuất hiện" chỉ là vụng về mượn cớ, dưới tình thế cấp bách nên Tô Ngữ đã bịa ra chuyện này.
Mục đích chỉ có một chính là thay Thích Cảnh tìm một cái cớ hợp lí, tạo ra một tình huống gặp mặt Lâm Miên một cách quang minh chính đại.
"Ai ai tới đây để uống nước đâu, tôi tới để hóng chuyện mà." Tô Ngữ hưng phấn chà chà tay, "Sao rồi sao rồi?"
Thích Cảnh hơi gật đầu: "Cũng có thể coi là thành công."
"Cô ấy đồng ý?" Khuôn mặt Tô Ngữ hơi nghi ngờ, "Quyết định nhanh như vậy sao, cái này không giống tính cách của Lâm Miên chút nào? Vừa nãy tôi nhìn lén, phản ứng của Lâm Miên đúng thật là rất bình tĩnh. Rốt cuộc hai người đã tới bước nào rồi?"
Tô Ngữ nói xong dừng một chút, sau đó không tin tưởng liếc nhìn Thích Cảnh: "Với hiểu biết của tôi với hai người, không phải là chỉ trao đổi phương thức liên lạc thôi sao?"
Thích Cảnh cong môi mang theo vài phần vui đùa tựa vào lưng ghế, tựa hồ rất lười biếng thoải mái: "Cô ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi."
Sau khi thả thông tin như một quả bom hạng nặng xuống anh vẫn nhàn nhạt thưởng thức dáng vẻ há hốc mồm khiếp sợ của hai người đối diện, khóe môi vô thức cong lên: "Sao thế?"
Tô Ngữ đứng hình hồi lâu mới xốc lại tinh thần, cô hơi kéo kính râm xuống, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh: "Cậu... đùa hả? Các cậu phát triển cũng quá nhanh rồi đó?"
"Ý kiến gì?" Thích Cảnh nhướng mày nói, "Cậu cho rằng ai cũng giống như hai người à, hai bên đều thích thầm nhau mà còn ngâm lâu như vậy, tôi với Lâm Miên chỉ thích dứt khoát, hôm nay xác định quan hệ, ngày mai sẽ đến cục dân chính lĩnh chứng."
Tô Ngữ nghi ngờ nhìn anh, không chút do dự lật túi xách ra giả vờ lấy điện thoại: "Vậy thì tôi gọi điện cho Lâm Miên hỏi thăm."
"Đừng đừng đừng!" Thích Cảnh vội vàng ngồi thẳng người như có tật giật mình vậy, "Cậu đừng quấy rầy cô ấy, tôi nói thật!"
Anh cúi đầu cười khẽ một tiếng, tiếng cười vào tai Tô Ngữ mang theo ý tự giễu: "Chúng tôi, bây giờ có quan hệ là kết hôn giả... có thể cả đời cũng chính là cái quan hệ này."
Thích Cảnh có nền tảng là một sinh viên khoa học, suy nghĩ logic của anh tương đối rõ ràng, anh chỉ cần một chút thời gian đã giải thích sơ lược cuộc nói chuyện với Lâm Miên, sau đó vuốt tay nói: "Trước mắt là như vậy."
Tô Ngữ ngây người chớp mắt, phải mất rất nhiều công sức mới tiêu hóa được những gì Thích Cảnh nói vừa rồi, mới nói: "Cho nên... cậu không trực tiếp bày tỏ với cô ấy? Mà cậu nói mình cũng bị mắc chứng sợ xã hội, ngụy trang bản thân không muốn yêu đương để đổi lấy một quan hệ trên danh nghĩa. Cậu, cậu có bị điên không?"
Không nghi ngờ chút nào, Thích Cảnh thích Lâm Miên.
Nhưng Tô Ngữ không hiểu được, Thích Cảnh giới hạn cho mình mối quan hệ kết hôn giả này, vậy thì người vốn theo chủ nghĩa độc thân là Lâm Miên, rất có thể sẽ coi anh như là một đối tượng hợp tác, từ đó sẽ không suy nghĩ sâu xa gì nhiều về mối quan hệ của hai người.
Ngược lại Thích Cảnh rất bình tĩnh: "Cô gái Lâm Miên này, chắc chắn cậu hiểu rõ hơn tôi. Cậu nghĩ xem nếu tôi trực tiếp thổ lộ, Lâm Miên sẽ đồng ý sao?"
Trong lúc Tô Ngữ vẫn đang sững sờ, Thích Cảnh lại nói: "Muốn đến gần Lâm Miên, nhất định tôi phải có được lòng tin của cô ấy, từ từ tiến từng bước thân thiết với cô ấy hơn. Nhưng cậu cũng biết đó, cô ấy vô cùng đề phòng người khác. Nếu như tôi không đề nghĩ cách đó, sợ rằng cả đời của tôi cũng không được gặp lại cô ấy."
Mặc dù nội tâm Tô Ngữ rất muốn phản bác lại thay Lâm Miên, nhưng cô không thể không thừa nhận Thích Cảnh nói đúng.
Lấy tính tình của Lâm Miên, nếu tới họp lớp mà bị thổ lộ, chắc chắn sẽ chạy thật nhanh giống như con thỏ vậy, sau đó sẽ thu mình càng nhỏ hơn, nói không chừng đến cả Tô Ngữ cô cũng không tin tưởng nữa.
Nhưng Tô Ngữ vẫn chau mày, chần chừ nói: "Cậu có nắm chắc không? Lâm Miên, cậu ấy mềm không ăn, dầu muối không vào, nếu có thể dễ dàng làm cho cậu ấy thay đổi như thế, thì nhiều năm qua tôi đã cảm hóa cậu ấy lâu rồi."
"Cô Tô à, vậy thì chứng minh cậu không có bản lĩnh."
"Cậu có tin tôi lập tức gọi cho Lâm Miên vạch trần ý đồ của cậu không?"
Hai người với năng lực móc mỉa tương đương nhau liên tục ra chiêu, cuối cùng Thích Cảnh lui một bước, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ bước vào trái tim của cô ấy với điều kiện tiên quyết là tôn trọng quyết định của cô ấy."
Anh suy nghĩ lại một chút, sợ là Tô Ngữ vẫn còn nghi ngờ, tiếp tục bổ sung: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, cũng sẽ không vì thất bại mà bỏ rơi cô ấy. Nếu như vẫn mãi thất bại, tôi vẫn sẽ dựa trên cái danh kết hôn giả để chăm sóc cô ấy hết đời này."
Lấy điều kiện của Thích Cảnh để tìm một cô gái xứng đôi vừa lứa không phải việc khó.
Nhưng lần nào cũng thế anh bị thu hút bởi một cô gái không rung động với bất kì người nào, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc với điều đó.
Tô Ngữ không thể tin được nhìn anh: "Vì một người có khả năng không bao giờ có tình cảm với cậu mà cậu lại đánh cược cả cuộc đời mình, có đáng không?"
Ánh mắt Thích Cảnh nhìn về phía xa, cười khẽ một tiếng: "Đáng."
Chỉ cần người đó là Lâm Miên thì mọi thứ đều đáng.
Quý Cẩn ngồi kế bên nãy giờ không nói tiếng nào bỗng chậm chạp lên tiếng: "Anh tin cậu ấy."
Thích Cảnh nhìn vào mắt anh ấy, hai người là bạn cùng bàn hồi cấp ba, lại là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên rất hiểu đối phương: "Cảm ơn, anh Quý."
Tô Ngữ lắc lắc đầu, lại thở dài nói: "Mặc dù tôi cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, nhưng nếu tôi đã đồng ý se dây tơ hồng này thì tôi sẽ làm người tốt tới cùng vậy."
Cô vừa nói vừa quay lại nhìn hướng Lâm Miên vừa đi, làm bộ giở giọng đanh đá nói: "Ngay cả đưa người ta về cũng không đưa, cậu đúng là đồ không ga lăng."
Thích Cảnh khẽ híp mắt, chậm rãi nói: "Tôi đoán, Lâm Miên cô ấy sẽ không tùy tiện nhận ý tốt của người khác, vì để cô ấy không nghi ngờ, thì tôi nên tạm thời xa cách cô ấy một chút."
Tô Ngữ khẽ xì một tiếng, nói: "Tâm cơ xảo quyệt."
Thích Cảnh nở một nụ cười vô tội: "Như nhau thôi."
Tô Ngữ không khách khí liếc anh một cái, sau đó nói: "Nói đi, có cần tôi giúp gì nữa không?"
"Cung cấp cho tôi tài liệu tham khảo ý kiến khi tôi cần. Về phần còn lại..." Thích Cảnh cười, nói, "Chờ đến khi thành công tôi mời hai người ăn cơm."
Anh liếc nhìn đồng hồ, đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng phải trờ về. Lần sau liên lạc."
Đến khi Thích Cảnh rời đi, Tô Ngữ mới chồm người về phía Quý Cẩn nói: "Anh tin cậu ấy như vậy?"
Quý Cẩn gật đầu nói, "Em nói mới nhớ, lúc cậu ấy đến tìm anh nhưng anh bận rộn, nên em là người đồng ý chuyện này trước mà. Tại sao vậy?"
Tô Ngữ hơi giật mình, rồi chợt cười nói: "Bởi vì rada của em nói cậu ấy không phải người xấu."
Trời sinh Tô Ngữ có trực giác nhạy cảm hơn người bình thường, có thể phân biệt được đâu là lời nói thật lòng thật dạ, đâu là lá mặt lá trái. Ít nhất hệ thống phân tích trong đầu cô cho kết quả là Thích Cảnh thật lòng thích Lâm Miên.
Trên thế giới này, có thể gặp được ngày thật lòng thích mình, cũng không phải dễ.
Lâm Miên này, ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần người ta quen thuộc với cô ấy, thì cô ấy sẽ móc tim móc phổi mà đối xử với người ta.
Những năm gần đây cô ấy có thói quen phụ thuộc vào Tô Ngữ, nhưng Tô Ngữ biết, mỗi người một cuộc sống, cô không thể bảo vệ Lâm Miên cả đời được, dù sao cũng phải có người thay thế vị trí của cô.
Mà Thích Cảnh, không nghi ngờ gì anh là một ứng viên rất tốt.
"Không bằng chúng ta đánh cược một kèo đi." Quý Cần nói, "Lấy hiểu biết của anh với Thích Cảnh, anh tin cậu ấy có thể theo đuổi Lâm Miên thành công."
Trong đầu Tô Miên thoáng xuất hiện rất nhiều chuyện cũ, cuối cùng là dáng vẻ của Thích Cảnh lúc tới tìm bọn họ, cô yên lặng hồi lâu, cười nói: "Vậy thì vụ cá cược này, em không nghĩ có thể đánh được."
"Sao vậy?"
"Hai chúng ta cùng cược một bên." Tô Ngữ nói, "Có điều, anh tin tưởng Thích Cảnh, còn em tin tưởng Lâm Miên."
Cô tin rằng cho dù Lâm Miên đã chuẩn bị cho mình sống một cuộc đời cô độc, nhưng đáy lòng của cô nhất định đang đợi một người tới, một người có thể dịu dàng giúp cô thỏa khỏi vỏ bọc kìm hãm chính mình, đón cô bước ra ngoài.
Thích Cảnh, cậu nhất định không được làm chúng tôi thất vọng.