1209 Words
"Vi Khiết Bảo, anh định làm gì?"
Đường Hạ Linh bị dáng vẻ của Vi Khiết Bảo dọa cho sợ hãi, cô liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.
Khuôn mặt Vi Khiết Bảo vặn vẹo khác thường, anh ta trừng mắt nhìn Đường Hạ Linh trông rất đáng sợ: "Đường Hạ Linh, anh không cho phép em ở cùng với người đàn ông khác."
Đường Hạ Linh cũng đã bị chọc giận rồi, cô dùng hết sức lực tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Vi Khiết Bảo, còn tát cho anh ta một cái: "Vi Khiết Bảo, anh nghĩ rằng anh là ai? Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Dấu tay kia in rõ ràng trên mặt của Vi Khiết Bảo, cảm giác nóng rát trên mặt cuối cùng cũng khiến anh ta tỉnh táo lại.
Anh ta há miệng, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói gì Đường Hạ Linh đã nói với anh ta: "Vi Khiết Bảo, trước kia tôi yêu anh là do mắt của tôi bị mù rồi. Bây giờ tôi chỉ thấy thứ tình cảm đó không đáng giá một xu, mỗi lần nghĩ lại chỉ khiến tôi buồn nôn hơn mà thôi.
Nói xong, Đường Hạ Linh đẩy anh ta ra, đi ra khỏi phòng.
Giây phút đóng sập cánh cửa lại, Đường Hạ Linh mới run rẩy hết cả người, đáy mắt ẩn chứa nỗi lo sợ không thể giấu được.
Nếu như ban nãy cô không tát cho Vi Khiết Bảo một cái, e rằng người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đó cũng nên.
Càng nghĩ Đường Hạ Linh càng sợ hãi, vào những lúc này cô lại nhớ đến Lục Chấn Nam.
Đường Hạ Linh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Chấn Nam. Chẳng mấy chốc anh đã bắt máy. Đường Hạ Linh vội vàng nói: "Chấn Nam, em muốn gặp anh."
Lục Chấn Nam im lặng một lúc, sau đó, anh dịu dàng nói: "Ừ, anh sẽ đến nhanh thôi, bé ngoan chờ anh nhé."
Giọng nói trầm ấm của anh truyền từ bên kia đến tai cô, khiến cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Ừ, em đợi anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạ Linh xuống lầu ngồi chờ Lục Chấn Nam.
Tình cờ cô lại gặp Chu Phương Hoa đang đi tìm Vi Khiết Bảo. Thấy cô, Chu Phương Hoa lạnh lùng hỏi: "Đường Hạ Linh, cô giấu Khiết Bảo đi đâu rồi?"
"Cô có bị bệnh không hả?"
Đường Hạ Linh tức giận nhưng cô không thèm để ý đến cô ta, cô trực tiếp đi đến trước mặt Đường Vân Thiên nói: "Bố, bây giờ tôi phải đi rồi."
Đường Vân Thiên thấy cô nói vậy thì nhíu mày hỏi: "Sao con mới quay về được một lúc đã muốn đi rồi?"
"Tôi không thể ở chung bầu không khí với những người tôi ghét được. Tôi về thì cũng về rồi, cũng tham gia tiệc mừng thọ rồi, bây giờ cũng không còn gì để luyến tiếc nữa. Tôi có cái này cho ông đây..."
Nói xong, Đường Hạ Linh lấy món quà trong tay đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đường Vân Thiên.
Đường Vân Thiên ngẩn người, ánh mắt của ông ta nhìn cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Đường Hạ Linh không quan tâm đến ánh mắt của ông ta mà đi thẳng ra khỏi cửa.
"Cô Đường, sao cô đã đi rồi? Có cần tôi đưa cô về không?"
Đường Hạ Linh vừa mới đi đến cửa thì bỗng Lâm Hòa Bình chạy từ cửa sau ra chặn cô lại.
Đường Hạ Linh nhíu mày trả lời: "Không làm phiền anh đâu anh Lâm, tôi đã có người đến đón rồi."
"Có thật vậy không? Nhưng tôi thấy ở đây chỉ có mỗi mình cô thôi mà!"
Lâm Hòa Bình vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt gian manh của anh ta nhìn Đường Hạ Linh từ trên xuống dưới mà không kiêng dè gì.
Đường Hạ Linh thấy ánh mắt của anh ta thì vô cùng bực bội, cô lạnh lùng nói: "Lâm Hòa Bình, dù có thế nào đi nữa thì ở đây vẫn là nhà họ Đường, tôi khuyên anh nên khiêm tốn một chút, đừng có suy nghĩ bậy bạ."
"Cô Đường nói vậy là hiểu nhầm tôi rồi! Chính chị gái của cô đã nhờ tôi đích thân đưa cô về ấy, cô không biết sao? Nào, cô Đường, mời cô lên xe!"
Thấy Lâm Hòa Bình vô liêm sỉ như vậy, Đường Hạ Linh tức đến nỗi nắm chặt cả hai tay.
Lại là Chu Phương Hoa sao! Người phụ nữ này không có việc gì để làm mà.
"Lâm Hòa Bình, anh muốn đối chọi với tôi như vậy sao?" Vẻ mặt Đường Hạ Linh lạnh nhạt, giọng nói của cô cũng lạnh như băng.
"Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, nếu cô Đường đồng ý thì tất nhiên tôi sẽ từ từ chờ đợi cô, thế nhưng nếu như cô không thuận theo thì tôi cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Người phụ nữ mà tôi nhìn trúng sẽ không có cơ hội trốn khỏi tầm mắt của tôi đâu."
Cuối cùng Lâm Hòa Bình đã lộ ra bộ mặt thật, cưỡng ép Đường Hạ Linh phải chấp thuận yêu sách của anh ta.
"Anh..."
Đường Hạ Linh đang định nổi giận thì bỗng nhiên đầu cô thấy vô cùng choáng váng, cả người cảm thấy khô nóng khó chịu, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ.
Đường Hạ Linh mới đi được mấy bước thì đã đau đầu chóng mặt, chân đi loạng choạng như sắp ngã, sắc mặt cô cũng thay đổi rồi.
Chuyện gì thế này?
Tại sao cô lại cảm giác có điều gì đó không đúng?
"Ha ha, cô Đường, cô thấy chưa, cô đã say rồi kìa, đến đứng mà còn không vững nữa kìa! Để tôi đến dìu cô nhé!"
Lâm Hòa Bình thấy khuôn mặt Đường Hạ Linh đỏ bừng, cả người cô lại lảo đảo thì khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên một cách gian xảo, vội vàng đến đỡ Đường Hạ Linh.
"Cút ngay, anh đừng đụng vào tôi."
Đường Hạ Linh vội vàng lùi về phía sau, cô quát lớn nhưng bởi vì quá gấp nên suýt nữa té ngã.
Hai gò má cô bị nhuộm đỏ, cả người nóng hừng hực, thậm chí trong người càng cảm thấy trống vắng, thiếu thốn cái gì đó.
Ý thức của cô ngày càng không rõ ràng, điều này làm cho Đường Hạ Linh vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Chu Phương Hoa ở cách đó không xa, cô ta đã chứng kiến mọi chuyện từ vừa nãy, bây giờ mới đi tới, cười với Đường Hạ Linh: “Đường Hạ Linh, mày đừng chạy, ha ha, đêm nay mày đừng hòng chạy đi đâu hết."
Bây giờ Đường Hạ Linh mới hiểu ra mọi chuyện: "Là cô! Chu Phương Hoa, cô đã giở trò gì với tôi?"