1310 Words
Ngày thứ hai, Đường Hạ Linh đi làm, dư âm của tin tức hỗn loạn ngày hôm qua vẫn còn đó, lúc mọi người nhìn thấy cô thì sắc mặt cũng có chút thay đổi, ánh mắt hơi phức tạp và vài phần quái dị.
Đối với những chuyện như thế này, từ lâu Đường Hạ Linh đã không còn thấy sợ hãi nữa, cô chỉ giả bộ như không nhìn thấy gì, đi đến chỗ làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Tống Bình An thấy vậy, tức giận mắng cô: "Đường Hạ Linh, cậu còn biết quay về đây nữa hả, tớ còn tưởng cậu nghĩ không thông, tự sát rồi chứ."
Đường Hạ Linh bật cười: "Nhìn tớ giống loại người không tiếc mạng sống của mình lắm sao?"
"Đương nhiên là không giống, nhưng đột nhiên cậu lại chơi trò mất tích, có biết tớ đã lo lắng như thế nào không hả?"
Ngày hôm qua, điện thoại của Đường Hạ Linh liên tục tắt máy, Tống Bình An đã tìm cô cả buổi sáng, cho đến khi thấy được đoạn ghi âm kia, cô ấy mới có thể thả lỏng.
"Xin lỗi, lần sau trước khi tớ biến mất, nhất định sẽ nói với cậu một tiếng."
Đường Hạ Linh nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm.
"Cậu chơi đùa người khác đến nghiện rồi sao? Tớ thật sự lo lắng cho cậu đó."
Tống Bình An trợn tròn mắt, trách móc, đột nhiên ho khan mấy tiếng.
"Cậu làm sao vậy? Bệnh rồi à?"
Sắc mặt Đường Hạ Linh thay đổi, cô nhìn Tống Bình An, vừa rồi nhìn không kĩ, bây giờ mới phát hiện sắc mặt cô ấy có hơi không được tự nhiên.
Hai má ửng hồng.
Vẻ mặt Tống Bình An mệt mỏi: "Cảm thấy hơi nóng."
"Cậu uống thuốc chưa? Hay là hôm nay xin nghỉ một hôm đi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút?"
Đường Hạ Linh cau mày, giơ tay đặt lên trán Tống Bình An.
Đúng là trán hơi nóng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
"Uống rồi, nhưng không cần xin nghỉ đâu, chiều nay tớ còn có một cuộc phỏng vấn."
Tống Bình An cười khoát tay một cái, ý bảo cô không cần quá lo lắng.
Đường Hạ Linh thở phào nhẹ nhõm: "Nếu thấy có chỗ nào khó chịu thì phải lập tức nói cho tớ đó biết chưa."
"Được rồi."
Sau khi trò chuyện với nhau, Tống Bình An trở về bàn của mình tiếp tục công việc.
Giờ nghỉ trưa, Đường Hạ Linh đến gọi Tống Bình An đi ăn cơm thì nhìn thấy cô ấy gục trên bàn, sắc mặt đỏ bất thường, trông rất mất sức.
Đường Hạ Linh vội vàng sờ trán cô ấy, sợ hãi nói: "Cậu sốt rồi."
"Không sao đâu, tớ còn chống đỡ được."
Tống Bình An miễn cưỡng đứng dậy, cổ họng khàn khàn nói.
"Chống đỡ cái gì mà chống đỡ? Nóng như lửa đốt rồi đây này, thế mà còn ở đó khoe khoang. Tớ đi xin cho cậu nghỉ chiều nay, còn về buổi phỏng vấn, tớ sẽ làm thay cậu. Được rồi. Nghe lời đi."
Đường Hạ Linh tức giận nói xong, xoay người đi đến phòng làm việc của quản lý.
Tống Bình An vội vàng kéo cô lại: "Không cần đâu Hạ Linh, người mà tớ phỏng vấn chiều nay là Cao Ngân Tuyết, chuyện của cậu với Vi Khiết Bảo mới giải quyết xong, tớ sợ cô ta sẽ nhân cơ hội này làm nhục cậu."
"Cao Ngân Tuyết?"
Lúc nghe được cái tên này, Đường Hạ Linh ngẫn người, đôi chân mày không tự chủ mà nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Hiện nay, Cao Ngân Tuyết là cái tên khá nổi ở trong nước, cô ta đóng khá nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, dáng người rất xinh đẹp.
Khí chất ngời ngời, trong môi trường giải trí tràn lan những người phẫu thuật thẩm mỹ thì nhan sắc tự nhiên của cô ta chính là hàng hiếm có.
Lời đồn bên ngoài nói rằng cô ta rất hòa thuận, không kiêu ngạo. Nhưng Đường Hạ Linh biết rõ, cô ta chỉ đang giả vờ mà thôi.
Lúc học đại học, Cao Ngân Tuyết là tình địch của cô, cô ta yêu thích Vi Khiết Bảo nên luôn giở trò sau lưng Đường Hạ Linh.
Hơn nữa cô ta còn là người có thù tất trả, mặc dù bên ngoài giả vờ như không có chuyện gì.
Năm đó, Vi Khiết Bảo yêu thích Đường Hạ Linh, nhưng lại rất không vừa mắt Cao Ngân Tuyết, nên trong lòng Cao Ngân Tuyết rất hận cô.
Hận đến chết.
Hôm nay, cô bị Vi Khiết Bảo phản bội, sự việc khó coi như vậy, nếu để hai người gặp lại nhau, chắc chắn không tránh khỏi bị cô ta châm chọc.
Đường Hạ Linh chần chờ một chút.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn đi gặp cô ta, nhưng nhìn thấy Tống Bình An bệnh như thế này, Đường Hạ Linh cũng không đành lòng.
Mỗi lần cô gặp chuyện đều là Tống Bình An đứng ra giải quyết giúp cô, bây giờ cô ấy ngã bệnh, mà cô lại không thể làm gì.
Sao cô có thể vì chuyện này mà trốn tránh?
Nghĩ tới đây, Đường Hạ Linh cười một tiếng, an ủi nói: "Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt là được, làm nhục thì làm nhục, chỉ là một Cao Ngân Tuyết thôi mà, không khiến tớ sợ đâu. Hơn nữa, bây giờ tớ không còn yếu đuối, để cho cô ta bắt nạt như trước nữa. Cô ta muốn sỉ nhục tớ, còn phải xem tớ có đồng ý không đã."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tớ đi xin quản lý cho cậu nghỉ, xong rồi đưa cậu đi bệnh viện."
Nói xong, không cho Tống Bình An cơ hội phản ứng, Đường Hạ Linh đã xoay người đi.
Sau khi nộp đơn xin nghỉ phép, Đường Hạ Linh đưa Tống Bình An đến bệnh viện, sau đó mua một chút gì đó cho cô ấy ăn, đợi đến khi cô ấy ngủ, Đường Hạ Linh mới rời khỏi.
Đúng ba giờ chiều, Đường Hạ Linh đến cơ quan của Cao Ngân Tuyết và bước vào một căn phòng đã được sắp xếp trước.
Cô chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Cao Ngân Tuyết còn chưa tới, trợ lý của cô ta đã tới trước, bước vào thông báo cho cô: "Lịch trình của cô Cao Ngân Tuyết rất dày đặt, cô chỉ có một tiếng để đặt câu hỏi thôi, mặt khác, trước đó chúng tôi đã thông báo về việc sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi không liên quan đến buổi phỏng vấn. Nên mong một lát nữa cô hãy làm việc nhanh gọn."
Thái độ của người trợ lý này rất kiêu căng, ngay cả giọng nói củng mang đến một cảm giác không thể giải thích đươc.
Đường Hạ Linh nhíu mày một cái, cũng không nói gì thêm.
Cao Ngân Tuyết hiện là một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới, được vô số người hâm mộ săn đón, địa vị của những người xung quanh cô cũng tăng theo, thái độ của người trợ lý này như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đường Hạ Linh đã lăn lộn hai năm, đối với những chuyện này đã không còn bất ngờ nữa.
Đường Hạ Linh nhanh chóng sửa sang, ngồi trên sô pha chờ Cao Ngân Tuyết
Cô đợi khoảng mười phút, cuối cùng Cao Ngân Tuyết cũng đến.