Nghe đạo diễn gọi ngừng, Quý Trạch An dừng một hồi, lúc này mới chậm rãi thoát ly ra khỏi nhân vật. Cậu vươn tay muốn nhu mặt hai cái, làm giảm cảm giác chậm chạp cứng ngắc. Luôn cứ tà cười, cơ mặt cảm thấy quái quái. Tay vừa nhấc, nhớ tới trang dung trên mặt mình, Quý Trạch An đành phải thôi. Cậu ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp đánh tới vị trí nghỉ ngơi cố định của mình, thời điểm cậu diễn kịch Du Dịch sẽ ngồi ở chỗ kia chờ cậu, chỉ cần cậu vừa nhìn qua tầm mắt của hai người liền đối diện nhau.
Lần này cũng không ngoài ý muốn, nhìn hắn, Quý Trạch An nháy mắt vứt khí tức đệ đệ hắc hóa Khổng Ngọc Tiêu kia đi không còn một mảnh, nháy mắt lại biến về cái thiếu niên tươi cười sạch sẽ kia.
Một màn mới vừa rồi kia bị Hề Ngữ Yên diễn đối thủ với Quý Trạch An nhìn thấy, khóe miệng nàng gợi lên cười cười, trong lòng cảm thấy Quý Trạch An vẫn là một hài tử còn chưa bị cái vòng luẩn quẩn này làm lễ rửa tội, nàng cũng quay đầu theo nhìn về phía Du Dịch ngồi ở chỗ kia, nhìn khuôn mặt kia, Hề Ngữ Yên cảm thấy chỉ bằng khuôn mặt mà nói thì nam nhân kia có thể nghiền áp mọi người trong giới giải trí, cũng là cái loại hình mà nhóm tiểu cô nương thích. Thu hồi tầm mắt, Hề Ngữ Yên nhìn Quý Trạch An còn đang nhìn cái nam nhân kia cười nói: “Tiểu An, ngồi ở chỗ kia chính là ca ca ngươi? Cùng ngươi lại đây diễn kịch?”
Hề Ngữ Yên là lão nhân trong giới giải trí, nàng vào nghề sớm, cũng từng lấy giải nữ phụ xuất sắc nhất của Kim Dực, là một đường sáng lên trong vòng luẩn quẩn, nổi tiếng cũng cao, bất quá vẫn luôn là mệnh phối hợp diễn. Tuy rằng độ nổi của phối hợp diễn không nhất định kém hơn nữ chủ, nhưng Hề Ngữ Yên thực không cam lòng, làm diễn viên có mấy ai cam tâm chính mình chưa từng diễn qua nhân vật chính? Hiện tại nàng liền trông cậy vào 《 đăng tiên 》 triệt để mang nàng rời đi cái vòng lẩn quẩn nữ phụ kia. Đối với bộ phim điện ảnh này nàng thập phần coi trọng, tại cái đoàn phim này tâm tình nàng đều tốt hơn rất nhiều, Hề Ngữ Yên tuyệt đối không thể chịu đựng cái đoàn phim có người tác loạn ảnh hưởng.
“Ân… Là người nhà của ta.” Thời điểm Quý Trạch An nghe Hề Ngữ Yên nói hai chữ “Ca ca” thì dừng một chút, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía nàng.
Hề Ngữ Yên nghe Quý Trạch An trả lời cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trong mắt nàng Quý Trạch An vẫn còn là một hài tử, “Ca ca chính là người nhà, sao bộ dáng lại không xác định như thế?”
“Chỉ là mới vừa rồi ta có chút thất thần … Ngữ yên tỷ không đi nghỉ ngơi sao?” Quý Trạch An biết mình phản ứng như thế là không đúng lắm, bật người đã muốn bỏ qua đề tài này. Cậu nhìn ra Hề Ngữ Yên không có ác ý, cho nên cũng không quá lo lắng.
“Đang muốn đi đây.” Hề Ngữ Yên nhìn mỉm cười đáp lại, đứng dậy liền đi đến chỗ của trợ lý mình bên kia.
Quý Trạch An nhìn động tác của nàng, lần thứ hai nhìn về phía Du Dịch bên ka, cũng đi qua khu nghỉ ngơi.
Hôm nay phần diễn của cậu tạm thời đã xong một đoạn, nếu là thường ngày cậu nhất định sẽ lưu lại nhìn người khác diễn kịch hoặc là giúp nhân viên đoàn phim làm chút việc, bất quá dưới tình huống dẫn theo Du Dịch, nhìn diễn kịch thì còn hoàn hảo, việc giúp đỡ luôn sẽ bị hắn tiếp nhận, hoặc là đối phương trực tiếp không cho làm, cho nên Quý Trạch An cũng liền nghỉ xả hơi.
“Uống nước.” Du Dịch đi qua đưa tới chai nước mang theo, trong nước hắn mang đến bỏ thêm một chút lá bạc hà, sờ lên cho dù không lạnh, nhưng khi uống vào sẽ cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Quý Trạch An đầu tiên là nhìn thoáng qua chai nước mang theo trong tay Du Dịch, tự nhiên nhận lấy, cảm ơn Du Dịch.
‘(●′ω`●) khát nước rồi, khát nước rồi, ta biết ngươi đã khát, tiểu tử, nhanh, đại gia ta cho ngươi | thích thích.’
“Chai nước này ngươi mua ở nơi nào?” Quý Trạch An tiếp nhận không sốt ruột uống vào, chính là nhìn chữ trên mặt cảm thấy rất có ý tứ liền hỏi.
Du Dịch nhìn về phía chai nước trong tay Quý Trạch An, không có cảm thấy có vấn đề gì, liền ngẩng đầu hỏi: “Ngươi không thích?”
Không thích thì đổi một cái là được, Du Dịch tự hỏi sau khi tiểu hài tử uống xong nước thì có cần trực tiếp ném cái chai này đi hay không.
‘(ε(#) không cho phép không thích ta, không cho phép ghét bỏ đại gia ta, chủ nhân trực tiếp ném ta thì làm sao bây giờ! Ta tuổi già thì làm sao bây giờ! Luyến ái giữa ta cùng bình tiểu hồng mới bắt đầu liền chết non sao… Ngươi đây là muốn gậy đánh uyên ương sao! Ngươi nhẫn tâm để chúng ta trời nam đất bắc sao! Tiểu hồng bình… Ngươi ở nơi nào nha…’
Du Dịch vừa thốt lên, chữa trên cái chai “Bá” một chút liền thay đổi, hơn nữa chỉnh thể thực lớn, chiếm tận mấy dòng. Quý Trạch An chuyển động chai nước trong tay một cái mới nhìn hết, cảm thấy cực kỳ buồn cười, “Không có, chính là cảm thấy nó thực đáng yêu.”
“Đáng yêu?” Du Dịch nhìn về phía cái chai nước thủy tinh bị inox bạc bao vây lấy kia, xuyên thấu qua địa phương trong suốt còn có thể nhìn thấy bọt nước do lá bạc hà tạo thành. Hắn hoàn toàn không cảm thấy được cái chai nước này có chỗ nào đáng yêu, bất quá tiểu hài tử nói như vậy thì, “Ngươi thích thì cho ngươi đi.”
‘(→→) không cho phép nói đại gia ta đáng yêu! Ta đây gọi là soái! Lớp ngữ văn của ngươi là giáo viên thể d*c dạy sao!’
Lúc này chai nước mới vừa đáp lại cậu nói “Đáng yêu” của Quý Trạch An, vừa nghe lời Du Dịch nói liền bật người biến thành ‘(:з” ∠) có thể không tách ta ra khỏi tiểu hồng bình không, nếu không ngươi cũng đem tiểu hồng bình lại đây đi, chỉ cần hai người chúng ta cùng một chỗ, chủ nhân có phải quỷ mặt than lạnh lùng hay không cũng không trọng yếu!’. Quý Trạch An nhịn không được bật cười, lập tức mở cái chai ra, uống một hơi nước bạc hà, “Cám ơn hảo ý của ngươi, ta có nhiều chai nước như vậy cũng không làm gì, hơn nữa ta có mang chai nước theo.”
‘Cư nhiên ghét bỏ ta (﹌)!’
Quý Trạch An thật muốn cùng chai nước đại gia kiêu ngạo nói một câu cậu là thành toàn nó, bất quá có nhiều người ở đây như vậy, cậu chỉ khẽ cười cười, cũng không nói lời nào. Bất quá cùng ngày trở lại ký túc xá Quý Trạch An liền hỏi Du Dịch có cái chai hồng sắc hay không, thẳng đến thời điểm Du Dịch từ trong rương lấy ra một cái bình sứ sắc lửa đỏ có mẫu đơn, Quý Trạch An đầu tiên là cảm thấy chai nước đại gia cư nhiên thích cao, cuối cùng vẫn mang theo ý cười đặt bọn họ ở cùng một chỗ một buổi tối.
Tuy rằng Du Dịch cảm thấy tiểu hài tử hành động như vậy rất kỳ quái, bất kể cái gì cũng không hỏi.
Buổi chiều hôm nay, Quý Trạch An chụp xong tất cả phần diễn trong ngày của chính mình, đổi trang phục diễn, liền cùng Du Dịch đi dạo quanh phụ cận một chút. Lạc Tiên Sơn Kỳ thành là khu phong cảnh có danh chưa khai phá ở phụ cận nông gia nhạc, rất có hương vị địa phương, thậm chí đều thành một cái phố nông gia nhạc, chính là cũng không ai khai phá để thành lập một cái quán rượu lớn ở bên cạnh (= = cứ thấy là lạ). Phong cảnh dưới chân núi đều là nguyên nước nguyên vị, không bị nhân công tạo hình, mỗi một cảnh sắc đều hình thành tự nhiên, theo thôn dân trong thôn nói đây là nơi lúc tiên nhân rơi xuống dưỡng bệnh trong núi thì cố ý thi pháp cải tạo mà thành.
Một ngọn núi có tiên nhân câu chuyện này tựa như có linh khí, làm danh khí ngọn núi này lớn nhanh. Địa phương được thôn dân bảo hộ, địa phương ngành chính phủ dưới ảnh hưởng của thôn dân cũng không thể phê chuẩn án tử khai phá, cho nên ngọn núi này không có bị vô lương tâm khai phá bốn phía, bảo lưu lại bộ dáng đẹp nhất của nó. Quần chúng lại đây du lịch đều sẽ thỉnh hướng dẫn viên du lịch địa phương, dân bản xứ thực để ý ngọn núi này, thời điểm hướng dẫn du lịch cũng sẽ nói cùng du khách phải trân trọng ngọn núi này … Bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn đến, Lạc Tiên Sơn như trước là bộ dáng tràn đầy tiên khí.
Thời điểm sáng sớm, trời hơi hơi sáng, còn có thể nhìn thấy sương mù vòng quanh đỉnh núi, đám mây thật giống như khi tiên nhân hạ giới, phong cảnh kia đẹp đến làm người quên ca ngợi, chỉ có ánh mắt dừng trên người chúng không thể dời đi. Đi vào trong sơn cốc, một đạo thác nước từ trên chảy xuống, dưới thác nước tự thành một hồ nước, hồ nước còn có cả suối … Quý Trạch An ôm một cái túi sách, trong túi sách cũng chỉ mang theo hai cái bình đầy nước, cũng không có cái khác. Cậu cùng Du Dịch hai người thừa dịp lúc này đi tản bộ trong sơn cốc, dọc theo tiểu khê thưởng thức phong cảnh đi qua, ngẫu nhiên nói vài câu nhàn thoại, rất là thích ý.
Đoàn phim 《 đăng tiên 》cũng có một cảnh diễn là cần quay phim tại trong sơn cốc, bất quá hiện tại còn chưa tới nội dung vở kịch, cho nên luôn tại bên ngoài, Quý Trạch An đến đây ba ngày vẫn luôn muốn tới đây nhìn xem, bất quá lúc trước thì giúp đỡ đoàn phim dựng cảnh, thời điểm buổi tối trở lại phòng tắm rửa xong liền gục đầu ngủ, hiện tại vừa chụp ảnh-quay phim xong, cậu ngược lại có một chút thời gian lại đây nhìn xem phong cảnh, thả lỏng thả lỏng, nhân tiện tìm linh cảm, làm cho mình cũng nhiễm lên một chút tiên khí tiên sơn.
Du Dịch cùng Quý Trạch An sóng vai đi tới, càng chạy càng vào sâu bên trong…
Lúc này, không trung xanh lam, không có một đam mây nào, nhìn qua có một loại hương vị thoáng đãng. Sơn cốc bị nó bao phủ bên trong, còn chưa đi tới đã có thể nghe được thanh âm thác nước, thời tiết nóng làm đám bọt nước bay hơi, Quý Trạch An thật không ngờ bên trong này cư nhiên là một nơi nghỉ hè khá tốt, vừa tiến vào, liền có loại lãnh ý thoải mái đánh úp lại. Không có các loại khí tức công nghiệp thản nhiên mang theo trong không khí, có chút hương khí ướt át, liếc mắt một cái nhìn lại chính là một tảng lớn nổi danh gọi Tiểu Bạch Hoa, chuồn chuồn trên trời không hề ưu sầu bay bay
Đứng ở một cái địa phương như vậy, đều sẽ không tự chủ được buông xuống phiền não, cả người đều thả lỏng, ý cười cũng tự nhiên hiện lên trên mặt.
Quý Trạch An không biết làm sao để biểu đạt tâm tình như vậy, hồi lâu, cậu chỉ có thể dùng ngôn ngữ khô khốc nói một câu, “Đẹp quá a…”
“Ân.” Du Dịch cũng thực đồng ý điểm này với tiểu hài tử, địa phương không bị ngoại giới quấy nhiễu như vậy thực thích hợp bọn họ tu hành. Núi này đúng là tiên sơn, hắn có thể cảm giác được linh khí nồng hậu tồn tại, ở trong này chính là thực dưỡng người.
Hai người vẫn luôn đi hướng bên trong, thẳng đến địa phương thác nước hạ xuống, không hẹn mà cùng ngừng lại.
Lúc này, Quý Trạch An mới chú ý tới nơi này đã có người, cùng bọn họ giống nhau cũng là hai nam nhân, bất quá một nam nhân trong đó ngồi ở xe lăn. Quý Trạch An mang theo cười, tầm mắt liền quét qua, thời điểm người phụ giúp cái nam nhân xe lăn kia nhìn qua, cậu liền lễ phép gật đầu một cái với hắn, thời điểm tiện đà nhìn về phía cái nam nhân buồn ngủ ngồi xe lăn kia, tầm mắt Quý Trạch An lập tức liền dời không đi…
Rất giống! Rất giống! Quý Trạch An cảm thấy hắn rất giống một người, nhưng cậu nói không ra là giống ai. Cái nam tử xe lăn kia cho cậu một loại hương vị quen thuộc, cảm giác không giống khi gặp gỡ Du Dịch lúc trước. Quý Trạch An đi vào vài bước, muốn xem rõ ràng chữ trên mặt người nọ, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình như vậy có chút thất lễ, đi lên hai ba bước lại dừng lại.
Khoảng cách hơi xa, chữ trên mặt hai nam tử là cái gì cậu hoàn toàn thấy không rõ lắm…
Quý Trạch An đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm cái nam tử xe lăn kia nửa ngày không có lấy lại tinh thần, cả phong cảnh đều quên, thẳng đến Du Dịch nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xuẩn tác giả không văn hóa, không biết phi cơ không thể mang chất lỏng, khụ, dù sao sữa đã bị xuẩn tác giả mạnh mẽ mang lên đi, đại gia không cần rối rắm, xuẩn tác giả biết sai, mọi người xem nhìn, sau đó ngẫm lại là hư cấu, cười cười đã vượt qua đi (:з” ∠), ta não động tại như vậy khai không hiểu biết như thế nào xoay đi trở về…