Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 24



Hôm xuất phát, Quý Trạch An không có mang va li lữ hành, chỉ đeo theo bao lô du lịch lớn mới mua được, nhìn qua giống như túi sách, bên trong đại bộ phận đều là sách, cho dù đặt thêm mấy bộ quần áo mùa hè vào cũng không chiếm vị trí quá lớn. Có mọi người nhắc nhở, trong túi Quý Trạch An bị nhồi đến tràn đầy, một thứ cũng không thiếu, hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được cái gì, kỳ thật tất cả mọi người rất muốn đi theo cậu chụp diễn. Quý Trạch An lưng đeo túi sách đi ở trong phòng khách nói bai bai với mọi người, liền nhìn thấy tâm tình chén trà nhỏ trên bàn suy sụp.

‘(﹌) tiểu An, ngươi không mang ta đi ra ngoài chơi sao, ta không muốn xa ngươi.’

Quý Trạch An nhìn chén trà nhỏ, sờ sờ tay cầm của nàng, “Xin lỗi, mang ngươi đi ra ngoài thực dễ dàng thương tổn đến ngươi, cho nên ta mang theo bình nước, chờ thời điểm ta trở lại sẽ tắm rửa cho ngươi.”

‘Được rồi (?? `ω′?), ta chờ ngươi trở lại, ngươi phải trở về nhanh a, bai bai.’

“Bai bai.” Quý Trạch An cười cười với chén trà nhỏ thật dễ an ủi, sau đó lại nhìn một vòng phòng, vẫy vẫy tay về phía phòng khách không có một bóng người, “Mọi người bai bai.”

Đóng cửa lại, khóa trái cửa.

‘Tiểu An, ngươi đi xa ta có chút luyến tiếc ngươi, không thể mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi (ノ△?.).’

“Ta ra ngoài một tháng sẽ trở về, chờ ta trở lại ta sẽ hảo hảo giúp ngươi chà chà.” Quý Trạch An nâng một bàn tay dán lên trên cửa hứa hẹn.

‘(? -?.) ân, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo giữ nhà, nhất định nhớ về nhà.’

“Cám ơn, ta sẽ, không về nhà ta còn có thể đi đâu chứ.” Quý Trạch An nhìn cửa lớn nở nụ cười, trong lòng cậu cũng có một chút không nỡ rời. Đây là lần đầu tiên đi xa nhà ở đời này, hơn nữa là vì nếm thử việc làm mình thích, không phải vì người khác. Nói cho cùng, kỳ thật cậu vẫn có chút thấp thỏm, rõ ràng không phải một đại nam hài lần đầu tiên xuất môn. So với đời trước, đời này cậu càng thêm không bỏ được cái nhà này, cái này có thể vì cậu che mưa chắn gió, có thể làm cho cậu cảm thấy ấm áp của gia đình.

“Ta phải đi, bai bai, Du Dịch còn đang chờ ta dưới lầu.” Quý Trạch An vẫy vẫy tay cùng đại môn, sau khi nhìn đại môn nói, nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền ôm miệng, mang theo mỉm cười nhu hòa ly khai.

‘╰(﹏) tiểu An bai bai, trên đường chú ý an toàn, ta sẽ chờ ngươi, sẽ vẫn luôn chờ ngươi.’ (gớm hà em đi có 1 tháng làm như sinh ly tử biệt hà =))))

Quý Trạch An đi đến dưới lầu, cảm giác dương quang ấm áp đánh lên trên mặt, cậu cảm thấy mình là một người hạnh phúc.

Mới vừa đi tới dưới lầu, liền nhìn thấy Du Dịch từ phía trước đi tới bên này, sau khi nhìn thấy cậu, cước bộ tựa hồ nhanh một ít. Mới vừa đi tới bên cạnh Quý Trạch An, Du Dịch liền đưa sữa cùng bữa sáng qua, “Ăn điểm tâm không? Ăn không hết liền đem lên phi cơ ăn, đồ ăn trên phi cơ thực khó ăn.”

“Được, cám ơn.” Quý Trạch An nói lời cảm tạ, sau đó liền đi theo hắn đến phương hướng hắn dừng xe, “Du Dịch ngươi thật sự muốn đi theo ta qua bên kia chụp diễn a? Ta nghe nói là chụp diễn tại trên núi, cũng không biết bên kia có khách sạn hay không, đoàn phim sẽ an bài chỗ ở cho chúng ta, đến lúc đó ngươi làm thế nào? Công tác của ngươi nữa, gần đây ngươi đều không có công tác sao?”

“Không cần lo lắng.” Du Dịch cảm thấy điều tiểu hài tử lo lắng hoàn toàn không là vấn đề, vấn đề đoàn phim có thể giải quyết hắn cũng có thể giải quyết. Phương diện công tác liền càng không cần lo lắng, công việc của hắn về mặt thời gian thực tự do, làm hay không làm đều phải nhìn tâm tình của hắn, huống chi người chân chính cần hắn hỗ trợ chính là sẽ không quản hắn rốt cuộc ở địa phương nào, hắn không thiếu tiền hoàn toàn không cần phải liều mạng công tác, tiền hắn gởi đủ nuôi sống tiểu hài tử, để cậu áo cơm vô ưu cả đời hoàn toàn không có vấn đề.

Được rồi, Du Dịch càng thành thục hơn so với cậu, bên nặng bên nhẹ, giải quyết vấn đề như thế nào hoàn toàn không cần cậu lo lắng.

Quý Trạch An nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: “Hôm nay như thế nào không mặc áo dài linh tinh?”

Áo sơmi hưu nhàn cùng quần bò nhìn qua trẻ đi mấy tuổi, cái loại khí tràng này, nói đơn giản chính là một loại phong cách mê hoặc người khác.

“Thích không?” Du Dịch hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Hắn nghĩ muốn công tác cùng tiểu hài tử nên mặc quần áo hợp cách một chút, hơn nữa hắn kỳ thật thực để ý chuyện chính mình lớn tuổi nhiều hơn tiểu hài tử, tuổi không phải nói trẻ liền trẻ, Du Dịch cảm thấy ít nhất thay đổi từ bên ngoài, để tiểu hài tử cảm thấy hắn kỳ thật không già như vậy. Từ sau ngày ấy bị Giang Khâm Dật vạch trần khoảng cách tuổi tác của hai người, Du Dịch liền càng thêm chú ý bảo dưỡng, đồ vật trước kia hắn vẫn luôn thực khinh thường hắn đều nhặt lên dùng. Hắn không muốn chính mình già đi, tiểu hài tử đang tuổi trẻ, đưa tới các loại hoa đào, không liều mạng hắn liền thua. Trọng điểm ở chỗ Du Dịch cảm thấy chính mình căn bản không tiếp thụ được việc tiểu hài tử ghét bỏ hắn thực già, không, phải nói hắn không muốn bị tiểu hài tử ghét bỏ.

“Rất bảnh.” Quý Trạch An lần đầu tiên phát hiện Du Dịch kỳ thật thực để ý bên ngoài, khó hiểu cảm thấy buồn cười, cậu vẫn cho rằng người nọ tự tin không thèm để ý đánh giá của người khác. Nghe Du Dịch hỏi như vậy cậu liền không chút do dự ca ngợi, đương nhiên ca ngợi này cũng là phát ra từ phế phủ.

Đến một cái bãi đỗ xe phụ cận sân bay dừng xe, Du Dịch liền tới cốp xe lấy hành lý, Quý Trạch An chuẩn bị hỗ trợ, lúc này mới phát hiện người này cư nhiên một mình chỉnh chỉnh mang theo hai va li lớn. Quý Trạch An có chút hắc tuyến, bất quá vẫn là tiếp nhận mang theo một cái va li, tuy rằng nam nhân tỏ vẻ chính mình tự làm được, cự tuyệt cậu, bất quá vẫn là bị Quý Trạch An ngạnh sinh sinh đoạt đi.

Vừa tiến vào sân bay, Quý Trạch An bật người tìm đến đại đội đoàn phim, sau đó đi qua chào hỏi.

Buổi tối một ngày trước khi chuẩn bị đi nơi khác, Quý Trạch An gọi một cú điện thoại cho Dương Lợi, nói cho hắn biết chính mình sắp xuất phát, bên kia rất là lo lắng nói một chuỗi dài vơi cậu, nói làm tâm Quý Trạch An ấm áp. Hai người nguyên bản chính là bèo nước gặp gỡ, ngay từ đầu đại thúc liền có thiện ý với cậu, Quý Trạch An cũng tiếp nhận hắn hỗ trợ, trong lòng cậu lại nhớ rất rõ ràng, chính là cậu không tìm thấy phương thức để báo đáp hắn, đành phải luôn nhớ kỹ. Cậu biết Dương Lợi khẳng định là không cần cậu báo đáp, Quý Trạch An thực minh bạch người ta có cần báo đáp hay không cùng ngươi có báo đáp hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, đây là cái gọi là vị nhân tình.

Điều thứ nhất Dương Lợi nói chính là miệng nhất định phải ngọt, ngày đầu tiên thời điểm mang theo cậu làm kẻ chạy cờ hắn liền nói với cậu như vậy. Cho nên Quý Trạch An vừa thấy được mọi người, liền tha rương va li lớn cùng người đoàn phim từng bước từng bước chào hỏi, đầu tiên là đạo diễn, biên kịch, sau đó là nhân viên công tác khác. Quý Trạch An vì có thể càng thêm hòa hợp công tác tại đoàn phim cũng là phí một phen tâm tư, cậu nhớ rõ toàn bộ tên người cùng với nội dung công tác. Nhớ kỹ tên của người ta là một loại tôn trọng với họ, mà ghi nhớ nội dung công tác của bọn họ chính là muốn hiểu biết bọn họ nhiều hơn, nếu cậu có cái gì cần hỗ trợ cũng biết chuyện này nên tìm ai hỗ trợ, không phải sự tình gì vừa phát sinh liền như kiến bò trên chảo nóng, nếu là tìm ai hỗ trợ cũng không biết thì hơi…

Du Dịch đứng ở xa xa nhìn tiểu hài tử đi qua khuôn mặt tươi cười cùng những người đó, kỳ thật hắn là có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, càng không có ngăn cản những cái hành động đó của Quý Trạch An. Giới giải trí là cái dạng địa phương gì Du Dịch vẫn có chút hiểu biết, bên trong thực loạn, hắn cảm thấy tiểu hài tử cũng không thích hợp địa phương như vậy, nhưng cậu thích, cho nên hắn không ngăn cản. Hắn sẽ không bởi vì chính mình không thích liền bóp chết yêu thích của tiểu hài tử, quan hệ giữa hai người bọn họ là ngang hàng, hắn tôn trọng lựa chọn của cậu.

Mà ở loại thời điểm này phương pháp tốt nhất chính là để tiểu An tự mình xử lý việc này, hắn nhúng tay cũng không có lợi cho tiểu An trưởng thành. Càng sớm quen thuộc cái vòng luẩn quẩn này cậu càng có thể trưởng thành nhanh, mới có tiền đề đi xa hơn. Du Dịch nhìn tiểu hài tử, cũng nhân tiện đảo mắt xem người chung quanh cậu, nếu như nhìn ra điểm gì không đúng, hoặc là người tâm hoài bất quỹ, hắn sẽ nói cùng tiểu hài tử trước tiên, hắn cũng không muốn tiểu An cứ như vậy bị người khác lừa. Quét một vòng, Du Dịch nhìn về phía một nam tử còn trẻ tuổi.

Quý Trạch An đi một vòng, nhìn thấy một người có chút quen mắt, nhìn lâu mới nhớ tới người kia là ai.

Người này liền là Thủy Du Dương diễn nhân vật đệ đệ bị cậu thay thế khi lần đầu tiên cậu làm kẻ chạy cờ tại đoàn phim《 hành khúc 》, Quý Trạch An không thể không cảnh giác, cậu tận lực làm thân thể của chính mình thả lỏng, để biểu tình trên mặt cậu nhìn không ra thay đổi, “Ngươi hảo, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

“Ngươi hảo a, còn nhớ rõ ta sao? Chúng ta là lần thứ hai gặp a!” Trong nháy mắt Thủy Du Dương nghe thấy Quý Trạch An chào hỏi cùng hắn, trên mặt cười sáng lạn giống một đóa hoa, hoàn toàn làm người không bắt được nhược điểm.

Quý Trạch An biết người này khẳng định không có quên hắn đã từng cố ý đặt thạch đầu ở vị trí cậu ngã sấp xuống, bất quá chuyện này không có chứng cớ, vạch trần cũng chỉ sẽ đổi lấy cậu khó coi, cũng không thể nói là thạch đầu nói cho cậu biết đi. Quý Trạch An chính là hạ quyết tâm không thâm giao cùng hắn, nên chào hỏi vẫn chào hỏi, cậu cho rằng người sẽ không nói đã gặp qua cậu, không nghĩ tới hắn cố ý trạc cái điểm này, “Ân, thời điểm ta làm kẻ chạy cờ tại đoàn phim khác gặp qua ngươi đang diễn kịch.”

Cụ thể cái đoàn phim gì Quý Trạch An sẽ không nói, cậu không ngốc như vậy, áo rồng cũng phải ký hiệp nghị giữ bí mật.

Thủy Du Dương vừa nghe Quý Trạch An trả lời mơ hồ như vậy chỉ biết không hố cậu được, nói với cậu hai câu liền dừng lại. Hắn rất là ngoài ý muốn cư nhiên lại gặp lại cái kẻ chạy cờ đoạt nhân vật của hắn lại tại đoàn phim của Hoàng đạo, người này thật sự là hảo mệnh! Tuy rằng khẳng định không phải cái nhân vật trọng yếu gì, chính là cậu chính là một cái kẻ chạy cờ không có bối cảnh gì! Trước là Trịnh đạo! Hiện tại lại là Hoàng đạo! Thủy Du Dương nhịn không được ghen tị. Tại trong phim ảnh của đại đạo diễn cho dù là xuất hiện một màn đều có khả năng nổi danh, cơ hội tốt như vậy liên tiếp rơi trên người tiểu tử nghèo này, hắn như thế nào cam tâm! Huống chi hai người còn có cừu đoạt nhân vật!

Không được! Không thể mặc kệ cậu đi lên như vậy! Thủy Du Dương nhìn Quý Trạch An nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện chung quanh đoàn phim không có người chú ý tới hắn, liền nhịn không được bại lộ địch ý.

Nhưng mà, Du Dịch đứng ở xa xa vẫn luôn quan sát hướng đi phụ cận của Quý Trạch An vừa lúc đối mặt cùng Thủy Du Dương, bộ mặt vặn vẹo trong nháy mắt của hắn bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

Du Dịch nhăn mi lại, tùy ý mở tay niết tính một phen.

Lúc này tuy rằng tiểu hài tử không có xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng chọc phải tiểu nhân, chỉ sợ là phải chịu thiệt, bất quá chỉnh thể thuận lợi, vấn đề không lớn.

Nhìn về phía Thủy Du Dương, ánh mắt Du Dịch thâm thâm.

Tiểu nhân bại lộ nguyên hình ngay từ đầu ngay tại đáy mắt hắn, không biết cuối cùng rốt cuộc ai là người chịu thiệt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu tiên là mỗi ngày hằng ngày —— cầu cất chứa, cầu nhắn lại, cầu không vứt bỏ, đại đại nhóm đến sao sao đát

(:з” ∠) về đàn vấn đề, trước có đại đại nói đến, vì thế ta hôm nay chạy tới thành lập một cái không đàn, hoan nghênh các vị đến thảo luận nội dung vở kịch

Đàn hào là: 310616068( tam nhất linh lục nhất lục linh lục bát)

Không biết đàn hào có thể hay không bị hài hòa (?? `ω′?)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv