Cuối cùng Tạ Tinh Thùy cũng ôm lấy được Mộng Kỳ hồng hồng phúng phính.
Dù nói gì em gái đó cũng không chịu lấy tiền, rốt cuộc Tạ Tinh Thuỳ phải xin địa chỉ trường học để nhân viên công tác gửi cho cô một phần quà tặng.
Sắp nhận được quà của Tạ Thần, hai mắt của em gái phát sáng, vui vẻ gật đầu ngay.
Ngồi ở trong xe, Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thuỳ ôm Mộng Kỳ lông nhung đi ngang qua, hâm mộ muốn chết!
Cô nhỏ giọng hỏi vì Phì ca: “Tôi nên lấy lòng anh Tạ như thế nào bây giờ?” Làm Tạ Thần vui lên, thì anh có cho cô chạm vào Mộng Kỳ lớn một chút không nhỉ?
Phì ca thầm nói trong lòng: Hôn anh ta một cái đi, cô muốn ngôi sao, anh ta tuyệt đối không tặng mặt trăng đâu.
Tạ Tinh Thùy lên xe, Tống Ý nhanh chóng dịch vào bên trong.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô một cái, Tống Ý ngồi vô cùng ngay ngắn, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc cô lên tiếng, thiếu chút nữa đã đổ hết mật ngọt vào người Tạ Tinh Thuỳ.
“Tạ ca…… đây là quà fans tặng cho anh phải không?”
Tạ Tinh Thùy cố hết sức để làm cho giọng mình nghe hơi mất kiên nhẫn: “Đúng vậy, món đồ lớn như vậy lấy về cũng không có chỗ để.”
Giọng điệu này, kỹ năng diễn xuất này, bọn Phì ca, A Mãn xem ở hiện trường cũng muốn lập tức bình chọn cho anh!
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Nhưng đây là tấm lòng của fans, không thể không lấy được.”
Tống Ý liên tục gật đầu, khá tán thành.
Tạ Tinh Thùy khẽ thở dài: “Về nhà bỏ vào phòng kho đi.”
Lại là phòng kho!
Ở trong đầu Tống Tống của chúng ta, trong tưởng tượng của cô là một tầng hầm đen như mực, âm u ẩm ướt, lông xù xù bị cho vào đó sẽ mau chóng bị bóng tối nuốt chửng!
“Đừng bỏ vào kho hàng!” Tống Ý buột miệng thốt ra.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô khó hiểu: “Vậy để ở chỗ nào mới được?”
Tống Ý muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc hồi tưởng: “Lầu một không có chỗ, lầu hai cũng không có, lầu ba……” Hắn nhìn hàng các thanh niên to tướng phía sau: “Các cậu có muốn không?”
Bọn họ làm sao dám muốn chứ?
Lấy Phì ca làm đầu, mọi người giống như đang tránh rắn rết: “Không! Muốn!”
Tạ Tinh Thùy tiếp tục: “Bọn họ cũng không cần, chỗ của tôi chắc chắn không thể, vẫn nên đem nó đến phòng kho……”
“Phòng của tôi để được!” Tống Ý chủ động xin xỏ.
Tạ Tinh Thùy thong thả ung dung hỏi: “Thật để được sao?”
Tống Ý kiên định gật đầu: “Thật sự bỏ vào được!”
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ: “Bộ nội thất của cô đã rất chiếm chỗ rồi, vốn dĩ phòng đã không lớn, để món đồ lớn như vậy vào, chắc chắn sẽ chắn hết chỗ.”
Tống Ý nóng lòng: “Tôi không để ý đâu, dù sao cũng có mình tôi ở thôi.”
Tạ Tinh Thùy vẫn không chịu: “Không phải Đào Đào hay đến tìm cô chơi sao? Tôi không thể để cô ấy cảm thấy tôi bạc đãi đồng đội được.”
Mấy người ở các hàng ghế phía sau muốn khóc lụt xe: Anh mà bạc đãi thì ai mới không? Nội thất mười mấy vạn mà còn là bạc đãi?? Thật không hiểu nổi đó!
Tống Ý cũng muốn khóc đến nơi, đừng đem Mộng Kỳ lớn của cô đến phòng kho mà!
Tạ Tinh Thùy hiểu rõ đạo lý lạt mềm buộc chặt, vì vậy trả lời: “Về căn cứ rồi nói.”
Cứ như vậy, lòng ham muốn của Tống Ý bị treo lên trần cả đường về.
Quay đầu nhìn bộ dạng của cô, Tạ Tinh Thuỳ rất muốn nhả con thú bông này ra, nhưng xét đến kế hoạch tiếp theo, vẫn phải nhịn tiếp.
Trở về căn cứ, Tạ Tinh Thuỳ nói: “Mọi người đi ngủ hết đi, ngày mai còn phải thi đấu nữa.”
Tuần đầu tiên bọn họ có hai trận đấu, hôm nay và ngày mai.
Phì ca ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Mọi người cũng rối rít lên lầu, về phòng ngủ hay tiếp tục đấu hạng thì không biết được.
Tống Ý trông mong nhìn Tạ Tinh Thùy.
Trong lòng Tạ Tinh Thùy rất buồn cười, trên mặt lại giả vờ rất ổn: “Cô còn không mau đi ngủ đi?”
Tống Ý nhìn Mộng Kỳ lớn: “Cái này……”
“Ồ.” Tạ Tinh Thùy bày ra dáng vẻ đúng lúc định nói: “Lên lầu trước đi.”
Tống Ý nói: “Vậy nó……”
Tạ Tinh Thùy nói: “Tôi cầm trước, đi lên xem có chỗ nào để không.”
Nghe thấy Mộng Kỳ không bị đem đến phòng kho, cô lập tức vui ra mặt, sung sướng đi theo sau anh.
Lúc đi lên cầu thanh, Tống Ý nhỏ tiếng dặn dò anh: “Cẩn thận đừng làm rớt xuống đất……”
Tạ Tinh Thùy ôm Mộng Kỳ lên cao.
Tống Ý lại hồi hộp: “Đừng cọ lên mặt trên.”
Trong lòng Tạ Tinh Thùy tự nhiên cảm thấy rất ngọt ngào, vợ chồng mua đồ đem về nhà, cô vợ nhỏ sẽ lẽo đẽo theo sau, nhỏ giọng nhắc nhở như vậy.
Tạ Thần tưởng tượng cả đường đi lên, tâm trạng tốt đến kỳ lạ.
Đến lầu 4, Tống Ý nhìn anh: “Bỏ vào trong phòng của tôi là được.”
Tạ Tinh Thùy: “Mở cửa.”
Tống Ý hấp tấp mở cửa ra.
Tạ Tinh Thùy liếc nhìn đánh giá khắp phòng: “Không bỏ vào được.”
Tống Ý nôn nóng: “Bỏ vào được mà, anh xem, chỗ này còn chỗ nè.”
Tạ Tinh Thùy: “Đó là chỗ cô học, để đó thì cô ngồi ở đâu? Còn bên kia là chỗ ngủ của cô, một mình nó đã chiếm nửa cái giường, cô xuống dưới đất ngủ sao?”
Tống Ý tình nguyện ngủ dưới đất cũng không muốn Mộng Kỳ ngủ ở phòng kho!
“Như vậy đi,” Tạ Tinh Thùy bắt đầu xuống nước: “Kế bên còn có một phòng trống.”
Á…… Tống Ý nghe không hiểu.
Tạ Tinh Thùy không nhìn cô, chủ yếu là do sợ bại lộ kế hoạch, anh chậm rãi suy nghĩ: “Ngày mai, tôi tìm người thu dọn, đem giá sách, bàn học này qua bên kia. Sau này, đây là phòng ngủ, bên kia là phòng học của cô, tách ra sẽ rộng rãi hơn một chút.”
Tống Ý vội vã từ chối: “Không cần đâu! Cái này…… quá……” Cô nhanh chóng nói tiếp: “Kí túc xá của tôi đã rất lớn rồi, giờ lại thêm một gian nữa thì không tốt……” Đối với Phì ca bọn họ quá không công bằng.
Tạ Tinh Thùy nhíu mày: “Cũng đúng.”
Tống Ý thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Vậy không còn cách nào khác, Mộng Kỳ này chỉ có thể đến phòng kho ngủ.”
Tống Ý: “!”
Tạ Tinh Thùy chọc chọc vào lỗ tai bự của Mộng Kỳ hồng hồng: “Đáng tiếc thật, lông xù xù dễ thương quá.”
Ba chữ lông xù xù này thật sự đã đâm nát tim gan của Tống Ý, cô năn nỉ ỷ ôi: “Thật sự bỏ vào phòng tôi được mà……”
Tạ Tinh Thùy rất kiên trì: “Không được, tôi giúp cô có được bộ nội thất này đã rất không dễ dàng, không thể để cô lấy tên nhóc này nữa.”
Nói xong Tạ Tinh Thùy phải ôm Mộng Kỳ rời khỏi, anh đi một bước rồi không động đậy nữa.
Tạ Thần quay đầu lại, thiếu chút nữa công sức đã đổ sông đổ biển.
Hai tay Tống Ý kéo cái tay to của Mộng Kỳ lớn, bàn tay nhỏ trắng nõn dường như còn mềm hơn thú bông lông xù xù.
Cô không nói ra, cũng không buông tay.
Tạ Tinh Thùy vất vả lắm mới kiềm chế được cảm xúc, mặt làm kiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Làm sao vậy?”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy hỏi: “Chẳng lẽ cô thích con thú bông này?”
Tống Ý ra sức gật đầu.
Tạ Tinh Thùy nói kiểu trách móc: “Vậy cô nên nói sớm với tôi chứ.”
Tống Ý: “……” Đây là tấm lòng của fans, làm sao cô nói ra khỏi miệng được.
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Vẫn nên dùng thêm phòng bên cạnh, như vậy thì Mộng Kỳ có thể trực tiếp bỏ vào phòng ngủ của cô rồi.”
Đề tài cũ đã lượn trở lại.
Tạ Tinh Thùy rất nhanh nói tiếp: “Hình như không công bằng với bọn Phì ca lắm phải không?”
Tống Ý gật đầu lia lịa.
Tạ Tinh Thùy phũ phàng: “Ai bảo bọn họ nói không cần con thú bông này chứ?”
Tống Ý không đuổi kịp tốc độ truyền thông tin trong mạch não của anh.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục lừa người: “Bộ nội thất này cũng vậy, là họ không chịu nhận nên mới để cô chịu thiệt lấy; còn thú bông này tôi cũng hỏi qua lúc ở trên xe rồi, là không ai chịu lấy, vậy đây cũng là không công bằng?”
Tống Ý nghiêm túc lắng nghe, nhưng luôn thấy có chỗ nào không đúng lắm?
Tạ Tinh Thùy tóm lại: “Đời người chính là như vậy, có cơ hội thì phải nắm chắc.”
Tống Ý kiên trì với ý kiến của mình: “Phòng hiện tại của tôi thật sự bỏ vào được mà, thật đó.”
Tạ Tinh Thùy lui một bước: “Như vậy đi……”
Tống Ý nhìn anh không chớp mắt, tim đập giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Tạ Tinh Thùy cho ra một phương án hoàn hảo: “Phòng kế bên bắt đầu làm phòng sách, ai muốn học gì thì tới đó học, giờ không phải là một người dùng nữa, đã được chưa?”
Mắt Tống Ý sáng lên: “Được đó!”
Vốn dĩ cô hưởng bộ nội thất này một mình đã thấy rất băn khoăn, nói như vậy thì mọi người đều có thể dùng, tốt quá chừng.
Tạ Tinh Thùy thấy cô cuối cùng cũng đã mắc câu, mỉm cười đáp lại: “Vậy chốt như vậy đi.”
Tống Ý cười vô cùng vui vẻ: “Được!”
Đúng là một phương án hoàn hảo, toàn bộ lầu 4 này, trừ Tạ Tinh Thuỳ và Tống Ý, làm gì còn ai khác sẽ đi lên?
Đừng nói bọn Phì ca không cần học, cho dù thật sự còn học thì họ có dám lên phòng sách lầu 4 học không? Sợ là ngứa mông rồi mới dám.
Chờ đến khi Tống Ý nhận ra thì gạo đã nấu thành cơm, không thể chạy đi đâu được.
Tạ Tinh Thùy bước một bước dài về phía trước, lúc trước Tống Ý toàn trốn ở trong phòng mình không chịu ra ngoài, bây giờ có hai phòng, cơ hội “vô tình gặp được” của họ ở lầu 4 sẽ tăng lên rõ rệt.
Ngày hôm sau, Đào Đào gửi cho Tống Ý một bức ảnh chụp.
“Mau xem Tạ Thần nhà cậu nè, đúng là vừa đẹp trai vừa dễ thương!”
Tống Ý bấm mở ảnh chụp ra, đây chắc chắn là ảnh fans chụp, trong hình là dáng vẻ Tạ Tinh Thuỳ ôm Mộng Kỳ đi tới xe của đội.
Đêm khuya khoắt tối mịt, ánh đèn rất sáng, Mộng Kỳ rất ấm, đôi chân dài của Tạ Tinh Thuỳ bước đi, góc nghiêng của khuôn mặt rất đẹp.
Đào Đào nói: “Bức hình này làm trái tim mình thổn thức chết đi được! Khuôn mặt này của Tạ Thần đúng là không còn gì để nói! Đặc biệt là khoé miệng đang nhịn cười kia kìa, quá đẹp a a a!”
Ban đầu Tống Ý vốn nhìn chằm chằm Mộng Kỳ, sau đó lại biến thành chăm chú xem Tạ Tinh Thuỳ.
Nhìn một hồi, cô đồng tình hai tay hai chân: “Thật sự xuất sắc, quan trọng là người rất tốt.”
Đào Đào cười cô: “Một tháng qua, mình nghe cậu khen anh ấy hơi nhiều rồi đó nha.”
Tống Ý nói: “Nhưng anh ấy thật sự rất tốt.”
Đào Đào: “Mình xem trận thi đấu của nhà cậu với MP, Tạ Thần ngăn cơn sóng dữ, thiệt tình đẹp trai đến nỗi muốn phát nổ!”
Tống Ý: “Nhưng lúc sau anh ấy đem hết công lao cho mình.”
Đào Đào cười nói: “Đó cùng là thứ cậu nên được!”
Tống Ý dừng lại, nhỏ giọng thì thầm: “Lúc ở CST, mình chưa bao giờ có.”
Biểu hiện của cô ở CST luôn rất đáng khen, ông Si là một bình luận viên rất công bằng, cũng đã từng nhiều lần khen ngợi thao tác và ý thức của cô trên sân so tài, thậm chí còn thẳng thừng gọi tên công lao lần này là của support, nhưng CST vẫn đem mọi ánh hào quang cho Tô Quang.
Bởi vì các fan đều để ý Tô Quang, công nhận Tô Quang, và họ cần tạo ra biểu tượng của đội.
Tô Quang vô cùng thích hợp, không thể nghi ngờ.
Đến nỗi Tống Ý…… cô là cộng sự của Tô Quang, hai người bị buộc vào nhau, vinh quang cũng là của nhau.
Trước kia Tống Ý cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy mình rất ngốc.
Muốn hay không là chuyện của cô, có cho hay không thì lại phải xem thái độ của CST đối với cô.
Cô có thể không cần, nhưng CST không nên đến một câu cũng không hỏi.
Đào Đào rất đau lòng thay cô: “Được rồi, bây giờ Tống Tống của chúng ta đã có chốn về tốt lành rồi.”
Tống Ý không hiểu sao tim đập nhanh: “Nói bừa cái gì đó.”
Đào Đào cười hì hì: “Hỏi thật đây, Tạ Thần đã có bạn gái hay chưa thế?”
Tống Ý chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này, cô đổi giọng nói thay vì đánh chữ: “Cậu muốn làm gì?”
Đào Đào thành khẩn nói: “Để quên một mối tình thì cách hay nhất là bắt đầu mối tình mới.”
Tống Ý đã nghe rõ.
Đào Đào thầm thì: “Thật đó, cậu không suy xét một chút sao? Trời sinh đẹp trai, nhân phẩm tốt, làm việc trơn tru, còn……”
Tống Ý: “Mình đi ăn cơm!”
Cô tắt Wechat ra khỏi cửa, vừa đúng lúc đụng trúng Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy đi ra từ phòng tập thể dục, nhìn cô hỏi: “Làm sao thế, sao mặt đỏ như vậy?”
Tống Ý nhìn chàng trai cao lớn mặc áo ba lỗ và quần dài trước mắt, đầu lập tức ong lên một tiếng.
“Không…… chuyện gì!”
Tạ Tinh Thùy dùng khăn lông lau lớp mồ hôi mỏng giữa trán, dặn dò: “Lát nữa sẽ có người tới dọn bàn học cho cô, cô thu dọn một chút đi.”
Tống Ý cũng không dám ngẩng đầu lên: “Vâng!”
Nói xong cô liền chạy nhanh xuống lầu, Tạ Tinh Thuỳ nghi hoặc nhìn theo: Đây là bị làm sao vậy?
Hôm nay thời gian thi đấu của bọn họ tương đối tốt, là trận thứ hai.
Trận đầu sẽ đói bụng, trận thứ ba sẽ trễ giờ ngủ, trận thứ hai là tốt nhất, ăn đủ no, uống cũng đủ nước, thu dọn xong xuôi sẽ lên sân thi đấu.
Hôm nay Phì ca cuối cùng cũng bày ra khí thế mà một người lão làng của KPL nên có: Khá ổn, trò chuyện vui vẻ, không sợ chút nào, WC cũng chỉ đi có hai lần.
Tống Ý cũng rất thả lỏng, còn có tâm trạng để xem trận thi đấu đầu tiên.
Trận đầu là The Dragons lên đấu, Phương Thần đại sát tứ phương, lấy 2:0, giành thắng lợi đầu tiên.
Tống Ý nói: “Đội hình đi rừng làm trung tâm của The Dragons thật lợi hại.”
Tạ Tinh Thùy: “Đáng tiếc lão Phương rất nhanh sẽ phải giải nghệ.”
Đúng vậy, Phương Thốn cùng tuổi với Tạ Tinh Thùy, đều 25…… Ở giới thi đấu điện tử này đã là tuyển thủ lớn tuổi.
Tống Ý nhìn về phía Tạ Tinh Thùy, muốn nói nhưng lại thôi, cô lại nhìn về sân thi đấu.
Tạ Tinh Thùy hình như biết cô đang nghĩ gì, anh quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cho tôi một cái quán quân đi, như vậy thì tôi đi cũng cam tâm hơn.”
Tống Ý đột nhiên quay đầu, hai người đối mặt.
Ở khán đài đen như mực, ở trong tốc độ nói dữ dội của bình luận viên, ở trong tiếng hò hét của người xem, đôi mắt của Tạ Tinh Thuỳ dịu dàng như biển, nụ cười trên khoé môi rất nhạt.
Lồng ngực Tống Ý nóng lên, cô nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Nếu giải mùa thu KPL năm 2022 là sân khấu cuối cùng của Tạ Tinh Thuỳ, cô nhất định sẽ cùng anh lấy cái cúp quán quân này!
Thi đấu kết thúc, bọn họ phải trở về hậu đài để chuẩn bị.
Tống Ý đi đằng trước, vừa qua khỏi chỗ rẽ đã có một cậu thiếu niên đuổi theo.
Tống Ý sợ hết hồn.
Cậu thiếu niên đó để tóc ngắn màu sợi đay, rất trắng trẻo, cười lên giống ánh mặt trời rực rỡ, cậu ấy nói với Tống Ý: “Thiên Thần, em nhất định sẽ đánh bại Tô Quang!”
Tống Ý: “……” Cái tình huống gì vậy?
Nhìn đồng phục của cậu bé này chắc là của AFB. AFB là viết tắt của Căn cứ không quân, đồng phục của đội rất đẹp, trắng tinh của không quân và màu xanh của không trung, làm một đứa bé giống ánh mặt trời càng toả ra tư chất hiên ngang.
Cậu ấy có chút vội vã nhưng giọng lại rất lưu loát, dứt khoát: “Em biết Tô Quang ruồng bỏ chị, nhưng không sao, em nhất định sẽ đánh bại anh ta!”
Tống Ý: “Em là A Ly?” Cô mơ hồ nhớ lại tên đứa bé trai này.
A Ly hưng phấn nói: “Đúng rồi! Em tên là A Ly, là xạ thủ của AFB, từ một năm trước đã bắt đầu ngưỡng mộ chị!”
Tống Ý: “……”
A Ly tiếp tục: “Tiếc là chị đầu quân cho YD, nhưng không sao, bất kể chị ở đâu, em vẫn sẽ luôn thích chị!”
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Thần: Tôi có câu…… nhất định phải nói ra.