Tịnh Kỳ ngồi tựa người vào cửa kính xe, đưa ánh mắt nhìn ngắm dòng xe đang chạy qua trước mắt mình. Từ lúc lên xe đến giờ, Lê Minh vẫn cứ trầm ngâm không nói gì, cô cũng thất thời im lặng mà ngắm cảnh.
Bầu không khí giữa hai người lặng thinh đầy căng thẳng, đến thở Tịnh Kỳ cũng không dám thở mạnh.
Lúc này Lê Minh bỗng lên tiếng, phá vỡ sự lúng túng giữa cả hai: “Có vẻ em hút thuốc hơi nhiều nhỉ?”
Tịnh Kỳ chột dạ vội ngửi thử người mình có mùi thuốc không. Cô tưởng mùi thuốc lá trên người mình rất nồng, khiến hắn khó chịu. Tuy không ngửi ra gì, nhưng cô vẫn lúng túng, vội hạ kính xe xuống cho thoáng. Cô cười ngượng nói: “Khi nãy em mới hút một điếu, nên chắc còn mùi.”
Tịnh Kỳ nói xong nhưng không nghe thấy Lê Minh đáp gì, cô thử liếc qua nhìn thì thấy hắn đang chăm chú lái xe.
Đến khi chiếc xe sang dừng trước căn chung cư Tịnh Kỳ mới thở hắc ra một hơi nhẹ nhõm. Cô vội đi xuống xe, đoạn nhìn vào trong xe nở nụ cười cứng ngắc nói: “Cảm ơn anh cho em đi nhờ xe.”
Lê Minh nhíu mày nhìn Tịnh Kỳ. Trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Không lẽ cô ghét ở cạnh hắn như vậy? Vừa tới nơi đã vội vọt xuống xe.
Lê Minh liếc nhìn Tịnh Kỳ một cái, khiến nụ cười trên môi cô càng cứng hơn. Rồi sau đó hắn lái xe rời đi.
Tịnh Kỳ nhìn theo hướng Lê Minh đi, thầm thở dài một hơi. Cô luôn cảm thấy sợ hắn, không phải sợ hắn hận mình, mà cô sợ vì tội lỗi của mình.
Tịnh Kỳ nhíu mày chà sát hai cánh môi, bỗng cảm giác thèm thuốc lại dâng lên. Cô chép miệng khó chịu rồi lấy một điếu thuốc ra đứng trước chung cư hút.
Đột nhiên đằng sau lưng Tịnh Kỳ vang lên một giọng nói: “Em về rồi.”
Tịnh Kỳ giật mình, vội quay đầu lại nhìn. Cô thấy đó là Dương Tư Nhuệ, mới thở phào một hơi, nói: “Anh làm em giật hết cả mình.” Rồi Tịnh Kỳ rít một hơi thuốc, đoạn nói: “Anh đợi em lâu chưa?”
Dương Tư Nhuệ để hai tay sau lưng, đi từ từ tới gần Tịnh Kỳ, nói: “Cũng được một lúc.”
Tịnh Kỳ cầm điếu thuốc trên tay, đoạn quay qua nhìn Dương Tư Nhuệ hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Anh giơ tay lên trước mặt Tịnh Kỳ, trên tay anh cầm một cái túi giấy, nói: “Anh tới đưa quà cho Tịnh Huyền.”
Tịnh Kỳ ngậm điếu thuốc trên miệng, tò mò mở túi ra xem. Bên trong túi giấy toàn là xe đồ chơi, siêu nhân đồ chơi. Đây đều là những thứ mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng thích. Cô cười tít mắt cầm lấy túi giấy, đoạn cô nói cảm ơn rồi hút một hơi thuốc.
Dương Tư Nhuệ nhìn bộ dạng hút thuốc của Tịnh Kỳ, anh nhíu mày hỏi: “Em không thể bỏ thuốc được sao?”
Tịnh Kỳ sững sờ nhìn điếu thuốc trên tay và làn khói mờ ảo của thuốc lá đang bay trên trời. Cô cười hỏi: “Khói thuốc làm anh khó chịu à?”
Dương Tư Nhuệ lắc đầu, nói: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe của em đâu.”
Tịnh Kỳ mím môi nhìn điếu thuốc chỉ còn một nửa trên tay mình, cô mỉm cười nói: “Nghiện thuốc lá rồi thì khó bỏ lắm. Một ngày mà không hút một điếu thì em chịu không nổi đâu.”
Dương Tư Nhuệ lấy từ trong túi quần ra một cây kẹo mút. Anh tháo vỏ rồi đưa tới trước mặt Tịnh Kỳ, đoạn anh lấy điếu thuốc trên miệng cô xuống, nói: “Ăn kẹo mút sẽ đỡ thèm hút thuốc.”
Tịnh Kỳ mím môi nhìn cây kẹo mút trước mặt, đoạn thở dài rồi cầm cây kẹo cho vào miệng ngậm. Tuy cô không hết cảm giác thèm thuốc, nhưng vẫn đỡ hơn được phần nào.
Dương Tư Nhuệ mỉm cười nhìn Tịnh Kỳ, hỏi: “Khi nào em về thăm Tịnh Huyền?”
“Chắc là ngày mốt.”
Dương Tư Nhuệ chần chừ hỏi: “Hôm đấy anh sẽ đưa em đi, được không?”
Tịnh Kỳ lắc đầu nói: “Thôi, hôm đấy em đi một mình được rồi.”
Dương Tư Nhuệ còn định nói gì đó, nhưng thấy cô kiên quyết thế nên cũng đành thôi.
Lê Minh đứng từ đằng xa nhìn về phía Tịnh Kỳ và Dương Tư Nhuệ. Hắn nhìn hai người cười đùa vui vẻ, mà tức giận đến mức cắn gần đứt đầu lọc thuốc. Gân xanh trên cổ, trên trán hắn nổi chằng chịt.
Lê Minh tự hỏi tại sao khi Tịnh Kỳ luôn không muốn ở riêng với hắn. Còn với tên kia, cô lại có thể cười nói vui vẻ đến vậy. Đôi mắt hắn nhìn hai người trước mặt chòng chọc, đến nổi mắt nổi đầy tơ máu đỏ.
Lê Minh mở ghế lái phụ, trên ghế có một chiếc điện thoại đã cũ. Hắn cầm nó trên tay rồi đóng của lại.
Lúc đóng cửa, xe lập tức vang lên một tiếng ‘bíp bíp’. Tịnh Kỳ và Dương Tư Nhuệ liền quay đầu nhìn, thì thấy Lê Minh đang bỏ một tay vào túi quần đi về phía hai người.
Tịnh Kỳ giật mình tới trợn tròn mắt, còn Dương Tư Nhuệ nhíu mày không biết đây là ai.
Lê Minh nhìn chằm chằm đi tới chỗ Tịnh Kỳ. Đôi mắt dằn đầy tơ máu của hắn đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, khiến cô hồi hộp không kiềm chế được hơi thở của mình. Tịnh Kỳ lúng túng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đoạn Lê Minh đưa điện thoại tới trước mặt Tịnh Kỳ nói: “Em để quên điện thoại trên xe tôi.”
Tịnh Kỳ giật mình vội mở túi xách ra kiểm tra. Đúng là điện thoại của cô không còn nữa.
Tịnh Kỳ ngượng ngùng cầm lấy điện thoại nói: “À…cảm ơn anh.”
Dương Tư Nhuệ nhìn Tịnh Kỳ, rồi lại nhìn Lê Minh đến nổi mày của anh nhíu chặt lại. Hình như anh đã đoán được hắn là ai rồi.
Tịnh Kỳ mím môi ngập ngừng nói: “Bây giờ em lên nhà đây. Hai người về cẩn thận.”