Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 33: Trễ kinh.




Kết thúc kì thi tốt nghiệp, Tịnh Kỳ xuất sắc đứng thứ 9. Vũ Gia dưới sự kèm cặp nhiệt tình của Trương Khánh Hòa đã đứng thứ 13. Và đương nhiên top 3 người đứng đầu vẫn là ba con quái vật Lê Minh, Tống Uyển Ngưng, Trương Khánh Hòa.

Khi Vũ Gia quay xuống muốn nói chuyện với Tịnh Kỳ, đã thấy cô đang ngồi học bài chăm chỉ đến nổi mày nhíu chặt. Vũ Gia thở dài, trề môi nói với Tịnh Kỳ: “Mày đừng bán mạng học như thế nữa. Cũng nên nghỉ ngơi một chút đi chứ.”

Tịnh Kỳ vẫn không ngẩng đầu lên, qua loa nói với Vũ Gia: “Đợi tao làm xong bài này đã.”

Vũ Gia lập tức bĩu môi nói: “Mau nhìn người mày kìa, ốm nhom đến ngực cũng sắp biến mất rồi.”

Tịnh Kỳ thẹn quá thả bút xuống bàn, đánh lên tay Vũ Gia quát: “Mày bị hâm à!”

Vũ Gia xoa tay bị đau, thè lưỡi làm mặt quỷ rồi cũng quay người lên.

Tịnh Kỳ phồng má đỏ mặt, vô tình liếc nhìn qua Lê Minh thấy cậu đang mím môi cười. Cô xấu hổ, mặt càng đỏ hơn, hỏi: “Cậu cười cái gì?!”

Lê Minh lập tức ghé sát tai Tịnh Kỳ, thì thầm nói: “Ngực cậu không biến mất đâu mà sợ.”

Tịnh Kỳ vừa thẹn vừa ngại đập mạnh lên vai Lê Minh quát nhỏ: “Đồ lưu manh.”

Đoạn nói xong, cô vội quay qua làm bài tập tiếp nhưng đầu thì trống trơn không có chữ gì cả.

Lúc Tịnh Kỳ đang vò đầu nhức óc vì bài tập khó, thì trên vở xuất hiện một chai sữa đậu nành, nói: “Cậu mau uống nhanh đi.”

Tịnh Kỳ mím môi cười vui vẻ, vội mở chai sữa ra uống. Sau đó cô đưa chai sữa qua Lê Minh hỏi: “Cậu muốn uống thử không?”

Lê Minh cười đen tối, nói: “Ngực tớ thế này đủ to rồi, không cần to thêm nữa đâu.” Đoạn dừng lại một chút, cậu nói tiếp: “Cậu mau uống đi.”

Tịnh Kỳ ngơ ngẩng không hiểu Lê Minh nói gì. Cho đến khi cô nhớ lại Vũ Gia từng nói ‘uống sữa đậu nành sẽ giúp ngực phát triển’, cô mới hiểu cậu nói gì.

Tịnh Kỳ tức giận đánh lên đùi Lê Minh một cái, quay mặt đi không thèm nói chuyện nữa. Nhưng nghĩ tới chuyện Vũ Gia nói ngực mình sắp biến mất cô hơi hoảng sợ vội uống hết chai sữa đậu nành Lê Minh đưa.

Giữa cuối tháng tư, trời càng ngày càng nóng, học sinh chuyển sang mặc quần áo mùa hè. Lê Minh để ý cánh tay gầy trơ xương đến nổi mạch máu nổi hằn lên trên da Tịnh Kỳ, cậu lo lắng hỏi cô: “Tịnh Kỳ Kỳ, gần đây cậu có ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng không đấy?”

Tịnh Kỳ hơi dừng bút, không dám nói thật dạo gần đây bản thân cô ăn uống không ngon miệng. Sợ cậu lo lắng nên đành nói dối: “Đương nhiên là có rồi.” Nhưng khi nói cô lại không dám nhìn Lê Minh.

Lê Minh liếc mắt qua cái là đã biết cô đang nói dối. Cậu tức giận nói: “Cậu dám nói dối tớ?”

Tịnh Kỳ giật mình sợ Lê Minh giận đành nói thật.

Cậu thở dài lo lắng, dọn hết sách vở trên bàn của cô xuống dưới hộc bàn, nhẹ nhàng nói: “Cậu mau nằm xuống ngủ một chút đi, đừng học nữa. Người cậu bây giờ như cái xác khô rồi đấy.”

Tịnh Kỳ không dám làm trái lời, vội nằm xuống. Vừa nhắm mắt lại cô đã ngủ ngay. Chắc là tại vì gần đây cô quá mệt mỏi chuyện học tập nên mới gầy gò đến như vậy.

Đến khi Tịnh Kỳ thức dậy, cô nhìn thấy trước mặt mình có một bịch sữa. Cô chưa kịp hỏi Lê Minh đã nói: “Tớ định mua sữa đậu nành nhưng căn tin bán hết rồi. Cậu uống tạm sữa bò thanh trùng đi.” Đoạn nói xong, cậu lấy cuốn vở mỏng quạt cho cô mát.

Tuy Tịnh Kỳ bây giờ không muốn ăn gì, uống gì, nhưng nghe Lê Minh nói vậy cô vẫn miễn cưỡng mở bịch sữa ra uống.

Kết thúc kì thi tốt nghiệp, học sinh lớp 12 được trường cho nghỉ để ở nhà chuẩn bị cho kì thi đại học hơn một tháng sau.

Sáng hôm ấy Tịnh Kỳ đang chăm chú ngồi làm bài tập, đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng. Cô không ngẩng đầu chỉ nói: “Ai vậy? Cửa không khóa đâu.”

Tịnh Thi thấp thỏm mở cửa ra nhìn Tịnh Kỳ đang ngồi ở bàn học làm bài tập. Cô bé ngập ngừng nói: “Chị Kỳ Kỳ….”

“Sao thế Thi Thi?”

“Chị…chị còn băng vệ sinh không?”

“Chị không…”

Nói được một nửa, Tịnh Kỳ sững sốt dừng lại. Tay cầm bút của cô bất giác run lên. Giọng run rẩy nói tiếp: “Chị….không…còn…”

Đợi đến khi Tịnh Thi buồn bã đóng cửa lại, Tịnh Kỳ mới lật đật đứng bật dậy, chạy về phía lịch treo tường. Cô đưa tay đếm từng ngay một, cô đếm trong lẩy bẩy. Chợt cô dừng lại, lanh cả người.

Cô đã trễ kinh, trễ hơn một tháng rồi.

Nỗi sợ vọt lên tới tận cổ họng, đến thở cô cũng không dám thở.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv