Vào Nam Kinh, chuyện ăn uống cũng trở nên dễ dàng. Hành trình của Lạc Thập Giai cũng chậm hơn một chút so với dự kiến, lúc này thấy sắc trời đã không còn sớm. Cô tìm một khách sạn tá túc qua đêm, nghỉ ngơi lấy lại sức để ngày mai tiếp tục lên đường.
Suốt đoạn đường đi đều ăn bánh ngọt cũng khiến cho cô phiền muộn bực bội, khi lái xe đi, Lạc Thập Giai cưỡng ép bản thân không nhìn tới vẻ mặt Trầm Tuần. Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ đến anh.
Bước vào trong tolet rửa mặt, đứng nghỉ ngơi một hồi mới bước ra, chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm chiều.
Từ bên trong bước ra ngoài, ước chừng đã trôi qua gần nửa tiếng đồng hồ, trên nền giữa khe cửa phòng đã bị mất vài tấm thẻ nhỏ.
Lạc Thập Giai nhặt mấy tấm thẻ này lên, sau khi nhìn qua liền bĩu môi.
Chỉ dành cho đàn ông không dành cho phụ nữ.
Cô bước ra khỏi thang máy, chỉ liếc mắt một cái liền thấy Trầm Tuần cũng đến đây ở trọ. Anh ta đang kéo một vali hành lý khá to, đang đứng trước quầy reception phía trước làm thủ tục nhận phòng. Lạc Thập Giai đứng ở góc đại sảnh chờ một hồi lâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trầm Tuần, đầu óc trống rỗng. Cho đến khi thang máy reo lên tiếng báo mở cửa, mới kéo Lạc Thập Giai quay trở lại hiện thực. Cô đi vòng qua quầy reception, đi thẳng về phía thang máy không thèm liếc mắt nhìn lại.
“Chờ một chút.”
Lạc Thập Giai vừa bước chân đi qua thì bị Trầm Tuần gọi lại.
“Chờ chút.” Anh ta rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Lạc Thập Giai: “Tôi thấy biển số xe của cô vẫn thuộc thành phố Thẩm Quyến, chắc vẫn còn ở thành phố Thẩm Quyến? Khi nào về thành phố Thẩm Quyến, tôi sẽ tìm chỗ sửa xe cho cô.”
Tìm anh ta? Lạc Thập Giai nghĩ, cả đời cũng có khoảnh khắc hồi tưởng như thế này, cô thật sự không muốn phá hỏng nó.
Cô tùy tiện cầm danh thiếp của anh nhét vào túi. Sau đó mím môi mỉm cười, nụ cười rất khách sáo.
Trầm Tuần đưa mắt nhìn kỹ cô, cau mày. Chân mày mảnh khảnh như vậy rất hợp với vóc người cao lớn khỏe mạnh hiện giờ của cô, nhìn thoáng qua trông khá dữ dằn. Đứng trước vóc dáng cao lớn của anh, Lạc Thập Giai phải ngẩng đầu, Lạc Thập Giai cũng không nhịn được lên tiếng hỏi, “Còn việc gì không? Chẳng phải đã nói không thiếu gì nhau rồi sao?”
“Làm sao liên lạc được với cô.” Trầm Tuần vẫn cố chấp như cũ, “Để khi tôi quay về thành phố Thẩm Quyến còn tìm được cô.”
“Tìm tôi làm cái gì?”
“Sửa xe.”
Lạc Thập Giai ngẩng đầu: “Rốt cuộc là anh muốn sửa xe cho tôi, hay là hỏi làm sao có thể liên lạc được với tôi.”
Trầm Tuần từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt nặng nề.
Lạc Thập Giai bị anh nhìn có chút đau xót, nắm chặt card visit trong tay, một lát sau mới phản ứng lại được. Cô bước một bước về phía trước, tùy tiện lấy xấp card trong túi ra, rút ra một tấm nhét vào trong túi áo Trầm Tuần, giả vờ thoải mái mà nói: “Cũng phải, mặc kệ anh tìm lý do gì, dù sao cũng là bạn học cũ, em cũng nên đưa số điện thoại của mình cho anh.”
Trầm Tuần lạnh lùng liếc nhìn cô, chẳng thèm nói gì, bước đi một nước cũng không quay đầu lại.
Lạc Thập Giai nhìn bóng lưng anh rời đi, chẳng biết tại sao, trong lòng cũng thắt lại.
**
Trước đây Lạc Thập Giai cũng từng đến Nam Kinh, lúc đó cô vẫn còn là học sinh, cùng Trình Trì đi dạo tất cả các địa điểm nổi tiếng như lăng Trung Sơn, miếu phu tử, sông Tần hoài… Khi đó còn nghèo, cũng không có nhiều trò tiêu khiển để lựa chọn, nhưng cô và Trình Trì còn trẻ, đi đến đâu cũng cảm thấy nơi ấy chẳng khác nào là thiên đường.
Nói đi nói lại vẫn thấy lạ, ở cùng với nhau đã nhiều năm, thế mà Lạc Thập Giai và Trình Trì hầu như chẳng khi nào cãi nhau, có lẽ cũng vì nguyên nhân này, mới khiến cho Lạc Thập Giai cảm thấy mình lựa chọn anh là chính xác.
Đoạn đường này bỗng gặp phải Trầm Tuần khiến tâm tình của Lạc Thập Giai thực sự không tốt. Ngồi ăn cơm chiều ở một tiệm cơm gần đấy, gọi một xâu thịt nướng, một dĩa mì xào, và thêm một chai bia, như vậy coi như qua một bữa cơm.
Chàng thanh niên ngồi bàn bên cạnh đang vui vẻ uống rượu, nói chuyện rôm rả bằng giọng điệu địa phương, nghe kỹ chẳng phải giọng Nam Kinh. Có lẽ là công nhân đến làm thuê ở thành phố này, ăn mặc kỳ quái, ánh mắt nhìn người khác cũng không phải đơn thuần.
Không biết bọn họ nói điều gì. Đột nhiên một người đàn ông từ bàn khác bước lại gần, chẳng thèm chào hỏi gì, cứ thể ngồi xuống trước mặt Lạc Thập Giai. Người vừa tới mặc chiếc áo khoác cowboy, trên cổ đeo một vòng trang sức vàng bình thường, tướng mạo không thể xếp vào hạng tầm trung, khi cười lên còn toát ra vẻ hèn mọn.
Hắn ta cầm chai bia Kim Lăng trên tay, đổ ra trước mặt Lạc Thập Giai, “Người đẹp, có một mình à?”
Lạc Thập Giai lẳng lặng uống bia của mình, không thèm để ý đến hắn.
“Mấy anh em tôi muốn mời người đẹp một ly, không biết người đẹp đồng ý không?”
Đám loai choai du côn đầu ngõ đều không thèm để ý đến chính là lòng dũng cảm. Càng tỏ ra đàng hoàng lương thiện càng dễ bị bắt nạt, càng khiến bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm. Lạc Thập Giai không thích dây dưa với đám người này, cầm lấy chai bia người đàn ông đó vừa đưa ra, một hơi nốc cạn sạch, đám người xung quanh thấy cô hào sảng như vậy cũng vỗ tay rào rào.
“Bốp” một tiếng vang lên, Lạc Thập Giai ném mạnh vỏ chai trống rỗng lên mặt tên du côn trước mặt, đưa tay quẹt bọt bia còn dính trên mép, liếc nhìn gã du côn hèn mọn đó một cái, lạnh lùng hét lên:
“Cút.”
******
Gõ cửa phòng 804 một cái, Lạc Thập Giai tựa người lên khung cửa, tuy không say lắm, nhưng trong người vẫn chết choáng hơi men, đầu óc có hơi mơ hồ, gương mặt cũng nóng bừng lên.
Phụ nữ ra ngoài một mình luôn gặp chuyền phiền hà, mèo chó ở đâu đâu cũng liếc mắt nhìn sang.
Kể từ lúc cô ăn cơm xong đi ra khỏi tiệm cơm, đám du côn kia cũng đi theo suốt chặng đường về, ngay cả khi cô bước vào khách sạn cũng theo sát gót.
Khách sạn nhỏ vùng ngoại ô này không so được với trung tâm thành phố, mấy kiểu truy đuổi kiểu này vẫn thường xảy ra, chỉ khi xảy ra chuyện thì chủ khách sạn mới nhớ đến việc giữ an toàn cho khách.
Khoảng hai ba phút sau, cánh cửa phòng 804 mới được mở ra.
Người đàn ông trong phòng vừa bước ra từ nhà tắm, trên người chỉ mặc chiếc áo thun và quần soóc, bả vai và đùi lộ ra bên ngoài đều toát ra vẻ săn chắc, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống trán, gương mặt góc cạnh rõ ràng bỗng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Những giọt nước chưa kịp lau khô nhỏ xuống sau tai, lướt qua cổ, nhiễu xuống cổ áo thun trên người, toát ra mùi vị đàn ông đầy quyến rũ.
“Là em à?” Nhìn thấy người đến là cô, Trầm Tuần có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng chẳng để ý đến bất cứ điều gì.
Lạc Thập Giai mượn chút men say, gật một cái rồi ngã vào trong ngực Trầm Tuần, cất giọng khàn khàn đầy gợi tình đáp, “Là em.”
Trầm Tuần nhếch miệng cười cười, vẻ mặt đầy châm chọc, “Anh đã xem danh thiếp của em rồi, người đẹp thấy rảnh rỗi, anh nguyện phục vụ 24/24.” Anh nhíu mày, “Thế nào, cần phục vụ không?”
Lạc Thập Giai không để ý tới lời châm chọc của anh ta, bàn tay đánh nhẹ vào ngực của anh một cái, động tác này vừa khiêu khích lại vừa vô cùng thân thiết, “Không hoan nghênh sao?”
Giọng cười lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống, “Người đẹp công sở nhu tình như nước, thiếu phụ lẳng lơ phong tình vạn chủng, thư sinh lãng mạng sa ngã trụy lạc, em thuộc loại nào?”
Lạc Thập Giai ngẩng đầu, nhếch môi cười nhìn anh. Nụ cười đầy ý vị, dưới tay khẽ dùng sức đẩy anh ngã vào trong phòng, cô cũng theo đó bước vào.
‘Em hả?” Đôi mắt Lạc Thập Giai quay vòng, “Chẳng phải mấy năm trước anh đã biết rồi sao, bệnh tâm thần thâm niên.”
“Lạch cạch.” Tiếng cửa phòng đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng cắt đứt cái đuôi đang bám theo.
Lạc Thập Giai an toàn rồi, đứng ở chỗ huyền quan (huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách) không nhúc nhích. Cô vừa cúi đầu thì người bỗng bị đẩy một cái.
Lưng cô đụng mạnh vào tường, trong bụng bỗng đánh một hồi chuông cảnh tỉnh, cánh tay của Trầm Tuần mạnh mẽ vây khốn tay chân của cô, lực đạo quá lớn khiến cô không thể giãy giụa. Chân anh khẽ đẩy lên cắm giữa hai chân của cô, làm cho cô không thể nào nhúch nhích, bởi vì lúc này cô đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người anh để cố đứng thẳng.
“Nếu đã đến đây phục vụ, sao anh lại có thể bỏ qua?”
Vừa nói, một tay của Trầm Tuần xoa xoa chiếc eo nhỏ nhắn của Lạc Thập Giai. Bá đạo như vậy, đã không còn vẻ ngây ngô của những năm trước đó. Chỉ có dục vọng và ham muốn nguyên thủy nhất giữa nam và nữ.
Lạc Thập Giai cũng không cam tâm tỏ ra yếu kém thoải mái thoải mái sờ lên cơ ngực săn chắc của anh, lại chậm rãi trượt xuống dưới, cảm nhận từng thớ cơ bắp đang co thắt.
Ngón tay cô linh hoạt giống như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt anh, cuối cùng Trầm Tuần đưa ta giữ chặt tay của cô lại.
Người Trầm Tuần khẽ chuyển một cái, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống chiếc giường mềm mại bên cạnh.
Cô nằm ngửa đầu nhìn trần nhà, không nói tiếng nào, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Lạc Thập Giai cảm giác mình giống như dẫm trên đám mây, cô muốn nhúc nhích nhưng lại không dám, chỉ nằm lẳng lặng chờ động tác kế tiếp của anh, cảm giác lo lắng u sầu từ đáy lòng dần ngấm vào từng tế bào, cô cảm thấy trước mắt dần mơ hồ mông lung.
Thế nhưng Trầm Tuần cũng không tiếp tục làm gì nữa, Lạc Thập Giai vẫn cắn răng, tim đập mạnh không ngừng run rẩy một lát sau cũng quay về nhịp đập bình thường.
Lạc Thập Giai thở dài một hơi, giùng giằng ngồi dậy, rất tự nhiên vuốt ve mái tóc của mình, bình thản như chưa từng phát sinh chuyện gì, thanh thản bắt chéo chân ngồi ở đấy.
Trầm Tuần xoay người lại đút tay vào túi quần ngồi xuống ghế, rút ra một gói thuốc lá, đưa một điếu lên miệng.
Anh cúi đầu đốt điếu thuốc, ánh lửa chiếu lên nửa khuôn mặt anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Hình ảnh kia giống như một tác phẩm được in trên những bức ảnh nghệ thuật, tuy không hoàn chỉnh lại mang một vẻ đẹp độc đáo, độc đáo và có cả lạnh lùng.
“Nói nghe xem, xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thập Giai nhún vai, “Bị đám du côn bám theo.”
Trầm Tuần cũng chẳng thèm bình luận, cũng không truy hỏi, bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình, trầm mặc một hồi lâu, sau đó ném gói thuốc về phía Lạc Thập Giai, “Hút một điếu không?”
Động tác hút thuốc lá của Trầm Tuần rất quen, làn khói tự nhiên thoát ra khỏi miệng anh, hương vị thuốc lá quen thuộc lại gợi lên cơn thèm thuốc mà Lạc Thập Giai đã cố gắng kìm chế.
Lạc Thập Giai đẩy gói thuốc được anh ném sang, cự tuyệt nói, “Em cai rồi.”
Trầm Tuần liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, nhếch miệng cười cười, “Anh chẳng nhìn thấy chữ cai thuốc trong mắt của em.”
Lạc Thập Giai chỉ cười cười không đáp.
“Khó cai không?” Trầm Tuần nhẹ nhàng phả ra một làn khói trắng, thoáng ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ trượt xuống, dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc.
Lạc Thập Giai ngơ ngác nhìn anh, một hồi lâu mới lên tiếng trả lời, “Em quên rồi.”
Trầm Tuần cười cười, không nói gì nữa, chỉ cong môi cười.
Chống lại đôi mắt của Trầm Tuần cũng là một khảo nghiệm khó khăn, cũng không biết vì sao, trong ánh mắt của anh luôn mang theo một cảm giác nhìn xuyên thấu tất cả, lại đem đến cảm giác không an toàn.
“Không nói đến chuyện có thiếu nợ nhau hay không, chúng ta vẫn có chuyện để nói chứ.” Lạc Thập Giai cười tự giễu. Cô nhún nhún vai, nói với giọng điều tùy ý cũng cố khắc chế tâm sự trong lòng lúc này, “Anh đang định đi đâu thế?”
Trầm Tuần dập điếu thuốc, trả lời qua loa, “Khu tự trị Ninh Hạ.”
Lạc Thập Giai nhìn anh, “Thật là trùng hợp.”
“Sao vậy? Muốn cùng đi hả?”
Lạc Thập Giai từ chối, “Không cần, cám ơn.”
Trầm Tuần cũng cười trước câu từ chối của cô.
Lạc Thập Giai đưa tay vuốt ve tóc của mình, thổi tan làn khói đang vờn trước mặt, nở nụ cười nhạt: “Người hít khói thuốc còn chịu độc tố nhiều hơn người hút, em đi đây.”
Bước ra khỏi phòng của anh, mấy gã du côn lén phén theo đuôi cô lúc nãy cũng không còn bóng dáng.
Lạc Thập Giai vuốt vuốt tóc, trên tay vẫn còn thoảng mùi thuốc do Trầm Tuần hút lúc nãy.
Sau khi về đến phòng, cô liền đi tắm rửa. Cởi hết quần áo mới nhớ tới dầu gội đầu sữa tắm và mấy lọ kem dưỡng da đều để dưới cốp xe. Khách sạn lại cho xà bông cục, Lạc Thập Giai xoa xoa mái góc, vài cọng tóc rụng rơi ra, cô để tóc ngắn đã vài năm rồi, mái tóc luôn được dưỡng rất tốt, có điều không có thói quen này.
Ngồi trên giường, vừa xem tivi vừa lau tóc, mọi chuyện trong đầu đều rối lên.
Nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của thầy hướng dẫn Hứa khi cô chuẩn bị đi, cuối cùng ông vẫn lo cho Lạc Thập Giai.
Ở thành phố Thẩm Quyến, không có nhà người, không có bạn bè, cũng chẳng có vợ con, ngẫm lại thầy cũng là người đáng thương.
Luật sư Hứa ba lần bảy lượt khuyên cô, “… Giai giai, mấy ngày hôm trước tôi có gặp cán bộ Trình.”
Lúc đó Lạc Thập Giai đang bận chỉnh lý hồ sơ, chỉ khẽ dừng tay một lát nhưng không nói gì.
“Gặp cán bộ Trình thì tôi sẽ nói vài câu tốt với anh ta.” Luật sư Hứa khẽ thở dài một hơi, “Lần này cô khu tự trị Ninh Hạ, có thật chỉ vì chuyện của cha không? Haizzz, chuyện tình cảm, nếu cứ trốn trốn tránh tránh thì chẳng lợi gì.”
Lạc Thập Giai phải trả lời câu này thế nào đây?
Hình như cô chỉ cười trừ, sau đó trêu chọc lại một câu, “Thầy ơi, thầy và cô xem ra cũng giống như con rối thôi nhé?”
. . .
Nhớ tới việc này, cơn thèm thuốc của Lạc Thập Giai lại tái phát.
Thật ra, thuốc là cũng là thứ tốt, tất cả mọi ưu phiền, thương tâm, khổ sở, đều bị nó hút vào trong phổi, cuối cùng lại phun ra.
Vì sao cai thuốc? Bởi vì muốn sinh cho Trình Trì một đứa con khỏe mạnh.
Nước bám trên tóc Lạc Thập Giai chảy xuôi xuống mắt, cô khó chịu nhắm chặt mắt lại.
Lạc Thập Giai có thói quen độc lai độc vãng, năm đó khi cô mới bước chân vào trường học đã bị bầu làm hoa hậu giảng đường. Mái tóc dài phiêu diêu trong gió, dung mạo tuy không xinh đẹp đến mức tinh xảo, nhưng cũng toát ra khí chất độc nhất vô nhị, tuy điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói thế nhưng lại cao ngạo vô cùng.
Lạc Thập Giai từ hồi học cấp ba đã bị đồn rằng chuyên dụ hoặc nam sinh vào khuê mật.
Các nữ sinh trong trường thì lên án nghiêm trọng. Nhưng Lạc Thập Giai chưa từng có lên tiếng biện giải cho mình.
Sau khi lên đại học, cô không có ý định kết bạn, tình cảm giữa các bạn nữ với nhau quá mỏng manh, cô chỉ muốn an ổn học hết những năm đại học, tìm được công việc nhỏ nhoi ở thành phố Thẩm Quyến.
Nhớ lại những ngày tháng đã qua, cuối cùng cũng hóa thành khuôn mặt của người ấy, tức giận chất vấn cô, “Anh đã làm sai điều gì? vì sao chỉ có anh là không thể? Lạc Thập Giai, em muốn chạy trốn tới khi nào?”
. . .
Năm đó Lạc Thập Giai không biết phải trả lời thế nào, bởi vì Trầm Tuần vĩnh viễn sẽ không biết, có một loại trốn tránh tên là ‘chạy trốn chết’.
Vì trốn tránh anh, Lạc Thập Giai đã lựa chọn Trình Trì, một người bình thường nhất trong số những người bình thường ở học viện luật, ngoại trừ thành tích tốt ra thì chẳng có sở trường gì.
Sau khi tốt nghiệp, Trình Trì suông sẻ thi vào hệ thống công – kiểm – pháp, trở thành một cán bộ kiểm sát tầng thấp. Thu nhập thấp nhưng ổn định.
Để kết hôn cùng anh, Lạc Thập Giai đã nổ lực phấn đấu ở thành phố Thẩm Quyến nhiều năm. Cô liều mạng tìm để giành lấy một cuộc sống bình ổn, chính là cuộc sống tương lai mà Trình Trì vĩnh viễn không thể hiểu được.
Rời khỏi thành phố Thẩm Quyến, Lạc Thập Giai cảm thấy hết thảy đều tốt hơn rất nhiều. Mấy năm này, cô đã bị nhịp sống nhộn nhịp ồn ào của thành phố cuốn đi tất cả năng lực suy tư và yên tĩnh trước kia của mình.
Vì sao đi khu tự trị Ninh Hạ? Kỳ thực Lạc Thập Giai cũng chưa từng nghĩ đến lý do để thuyết phục bản thân. Con đường lui duy nhất là lái xe rời xa nó, nếu như đổi ý, tùy thời có thể trở về đường cũ.
Tiện tay vắt cái khăn vừa lau tóc lên thành ghế, sau đó bật điều hòa thổi khô tóc.
Sáng mai phải trả phòng, Lạc Thập Giai liền bắt tay thu dọn hành lý, cô thu dọn tất cả quần áo và vali, xếp áo vest trước. Lạc Thập Giai sờ sờ vào túi theo thói quen, lôi hết tiền lẻ và khăn tay ra.
Tất cả bị lôi hết ra ngoài, trong đó còn có hai tấm danh thiếp. Hai tấm danh thiếp giống nhau như đúc.
Công ty vận tải Tư Viễn, Trầm Tuần.
Lạc Thập Giai thất thần nhìn chằm chằm mấy chữ in trên đó, một lúc lâu mới nở nụ cười.
Thế giới này thật nhỏ bé, hóa ra Trầm Tuần lại là chồng trước của Chu Tư Viện.
Tư Viện, Tư Viện.
Lạc Thập Giai đem danh thiếp nhét vào ba lô.
Tựa ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh không có lấy một điểm sáng bên ngoài khung cửa sổ. trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện trước đây.
Rất lâu trước đây, cô từng muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho anh. Sau này rời xa anh, cô hèn mọn suy nghĩ rất nhiều năm, cũng có lúc buông xuống vận mệnh, muốn được gặp lại anh.
Hôm nay rốt cục gặp lại, thế nhưng cô đã không còn gì tốt đẹp để cho anh nữa rồi.
Thời gian lưu lại chỉ có trăm ngàn vết thương.