"Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của quý khách".
Anh ta sửa xong bước khỏi thang kéo, xếp gọn cầm chặt trong tay cúi đầu, tôi vui vẻ bảo không sao, anh ta cũng cười vui vẻ bỏ đi, camera bị hư dây.
Tôi trở lại phòng tắm xả nước mạnh trôi sạch mồ hôi và lớp bụi bẩn li ti, xong xuôi tôi sấy tóc và ngã mạnh lên giường kéo chăn chỉnh tề, xuất hồn quậy phá chút thôi.
Hồn phách nhẹ nhàng bay lượn nhìn thể xác ngủ say, linh hồn về nơi cũ, dùng chút năng lực đã sửa sang mới mẽ, tạo ra ít ma quỷ canh gác, giữa trán tôi có hình nhỏ hoa bỉ ngạn đỏ, cổ phục đen đỏ, tóc đen nhánh dài hơn eo.
Chỉ là một nữ nhi yếu đuối thế mà hầu hết ma quỷ phải quỳ rạp khiếp sợ, muốn chiến cũng phải rủ đống kẻ theo mới dám nhấc bước hô to giết Tiêu Cát Yên, phá nát nơi này, mấy kẻ phách lối đó còn chả thèm nhìn lại bản thân xem đã bằng một góc tôi chưa mà đòi giết tôi? Định lấy trứng chọi đá, tự động dâng hiến mạng mình cho người ta ăn thì phải.
Tất cả ma quỷ được tôi tạo đang quỳ một chân, đầu hạ thấp cùng nhau hét to kinh động cả chốn đây.
"Tiêu chủ".
Tiếng đồng thanh vang xa quá, vô tình lọt vô tai ma quỷ diêm điện.
Một nhóm người nghe thấy tụ họp một góc xì xào, bỗng dưng sợ sệt, lo lắng ai kia đã trở về. "Ê ê ông có nghe thấy gì không?".
"Tôi tưởng tôi nghe nhầm chứ, thì ra mấy người nghe giống tôi à".
"Chẳng lẽ Tiêu Cát Yên tái xuất giang hồ?".
"Tầm bậy, năm xưa mọi người hô hoán Tiêu Cát Yên bị diệt trừ rồi mà".
"Tiêu chủ rõ ràng kia còn muốn chối bỏ à?".
"Thế thì cần báo cáo Diêm Vương gấp".
Những kẻ bao quay gật đầu tán thành.
Diêm Vương ngồi ghế lát vàng quý tại đại sảnh, trước mắt có mấy hàng quan lại, nét mặt ai cũng lo lắng không ngừng, não nề.
Chuyện động trời lọt đến tai tất cả người trong diêm điện bao gồm gia đình Diêm Vương.
Từ Hào Vương mới nghe lập tức phi hành.
"Tiêu Cát Yên, cô về rồi".
Giọng nói ai đó quen thuộc ở đằng sau lưng tôi, tôi lập tức xoay người xem xem có đúng hình bóng tôi luôn muốn thấy hay không, không ngoài dự đoán chính xác là hắn ta.
Ma quỷ đứng dậy đồng loạt, sẵn sàng chiến đấu.
Tôi phất cánh tay.
"Làm việc đi".
Chúng gật đầu vâng lời răm rắp, giải tán.
"Thế nào? Không mong tôi về à? À tôi biết rồi, sợ tôi hại mấy kẻ thấp kém kia chứ gì?".
Tôi mặt lạnh, mỗi giọng không giấu, hắn nghe liền biết tôi đang chế giễu, công kích.
"Về rồi thì tốt, khi trước đều là hiểu nhầm, chiến qua đấu lại hoài ai cũng hao tổn nguyên khí, năng lực, thôi thì giờ chúng ta hòa đi, năm xưa đã trả hết ân oán".
Tôi thật chả hiểu hắn ta đang suy tính điều chi. Hay muốn tôi lép vế dưới chân hắn? Sai vặt à?.
"Hòa? Anh hành tôi, đánh tôi, bây giờ bảo hòa? Anh đi hành nghề tấu hài có vẻ hợp đấy".
"Đôi bên nhịn nhau sẽ dẹp tan đau thương".
Tôi ngấy, lườm nguýt hắn, xoay bước dài bỏ mặc hắn.
Từ Hào Vương níu ống tay áo tôi, không nỡ buông, tôi khó chịu quay cả người đánh hắn một chiêu, hắn né một chiêu, hai người đang nói chuyện bình thường mà giờ đã đánh nhau nổ lửa, rung rinh trời đất.
Tôi có thể đánh hắn chết đi, nhưng tại sao tôi không nỡ ra tay mạnh, xót lòng thế nào ấy, khó nói lắm, chẳng lẽ tôi thích Từ Hào Vương? Không đời nào, tôi muốn chứng minh điều đó với bản thân tôi đã dùng năng lực đánh hắn một chiêu, hắn nội thương khá lớn đến mức đứng dậy chẳng nổi nữa, nằm sát đất. Hình như tôi ra tay mạnh quá.
Mắt Từ Hào Vương khép hờ thu hình ảnh cô gái trước mắt, hắn định tới giảng hòa ai nào ngờ gây ra sự hiềm khích lớn.