Căn phòng này còn lạnh hơn cả phòng tôi, tôi có cảm giác như ai đó đang đi qua đi lại sau lưng còn nhìn chằm chằm vào tôi rồi tan biến nhanh trong không khí, căn phòng này cũng đã bỏ hoang lâu như vậy, mấy đồ này để đây làm gì? Còn xếp ngăn nắp như cho người ở chứ không phải lộn xộn giống nhà kho chứa đồ, có tiếng động chạy nhanh qua một cái, tôi đưng hình vài giây, đầu cứng đờ liếc chầm chậm nhìn xung quanh, phát hiện không có cái gì ở đây mới đặt tay lên tim thở phào nhẹ nhõm một cái, lúc này tim đập khá nhanh, muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi bắt đầu cảm thấy sờ sợ vội vàng bước nhanh đi lên trên lại, đi được nửa cầu thang tôi nghe thấy tiếng cười rất quỷ dị, không khác gì là mấy ở dưới tâm tào địa phủ vọng lên, tôi biết là phòng này có gì đó không ổn rồi, không chần chừ gì nữa lập tức bỏ chạy, tới ba bậc cuối cùng liền vấp té do chạy không để ý đã thế dép còn trơn nữa, ánh đèn điện thoại mờ dần, chợp tắt chợp mở, tôi gần như sắp phát điên lên rồi, chân run như cầy sấy, cứng ngắt, muốn chạy cũng đứng không nổi vì quá đau do lúc nãy té đầu gối đập xuống ngay góc bậc thang, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một gương mặt méo mó dị dạng, răng nhọn hoắt chỉa ra ngoài, nụ cười dài tới tai, hai con mắt có một chấm đen nhỏ ở giữa còn lại đều màu trắng, tôi như chết tại chỗ, miệng chỉ há ra chứ nói không thành tiếng.
Tôi xoay người cố gắng bò lên, chân mềm nhũn ra có chạy thì cũng ngã, tôi dùng hết sức vừa lết vừa chạy về phòng chùm kín chăn từ đầu đến chân, tôi biết ngay mà, nếu phòng bình thường thì ba chẳng quát tôi như thế, chỉ có mấy căn phòng có gì đó ba biết trước có chuyện nên mới cấm.
Người tôi run bần bật, tim đập loạn nhịp, gương mặt đấy rất đáng sợ, tôi không ngờ có ngày tôi bị doạ đến đứng tim, tinh thần thì chẳng ổn định, tôi thò tay ra ngoài lấy viên thuốc ngủ trong hộc bàn được đặt sát đầu giường, tôi uống không cần nước, tuy hơi đắng nhưng mà thôi, giờ tôi để ý gì đến vị của thuốc nữa, tự an ủi bản thân rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, thuốc ngấm nhanh vào cơ thể rồi cũng thiếp đi.
Trong giấc mơ tôi thấy có một người đang ngồi trên cửa sổ, chân vắt chéo, là một bóng đen nhưng tôi có thể nhận biết đó chính là con trai, tôi nhìn rõ trên tay hắn đang cầm một ly rượu màu đỏ, không phải hình như là máu, nhưng mà cơ thể của tôi như bị ghim một chỗ không thể cử động Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!- "Khách không mời mà đến thì có nên giết không nhỉ?".
Hắn lắc nhẹ ly máu, gương mặt trầm mặc lên tiếng, đấy chính là một câu cảnh cáo.
Tôi không thể lên tiếng để biện minh cho gia đình, có cố cỡ nào cũng không thể lên tiếng.
- "Khỏi cần phải cố gắng, tôi chặn giọng nói của cô rồi".
Tôi trợn mắt lên nhìn, hắn nói tiếp.
- "Đây là hiện thực thông qua giấc mơ, tôi chỉ muốn nói với cô, mau dọn ra khỏi đây trước khi tôi đảo lộn gia đình cô, đất của tôi mà dám ngang nhiên vào ở, cô biết vì sao ba ngày đầu tiên tôi cho gia đình cô yên ổn không? Tôi muốn chào đón ma mới, còn bây giờ mau CÚT ra khỏi đây".
Tiếng CÚT như thể hắn đang gào thét sát tai tôi.
Tôi giật mình bật dậy, mồ hôi thấm đẫm áo, tôi không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống thềm nhà, tai vẫn còn ù ù, giấc mơ đó rất thật, thật đến từng chi tiết, đáng tiếc tôi không thể nhìn ra gương mặt của kẻ đó, buổi tối tôi nhớ rõ là tôi ngủ sát tường tại sao bây giờ lại nằm sát mép giường? Còn căn phòng dưới tầng hầm, tôi không dám nói với ba mẹ là tôi đã vào đó, tôi biết gia đình tôi đã chạm vào khu đất cấm.
Tôi đứng dậy định chạy xuống dưới nhà liền có một cảm giác đau ê ẩm ở đôi chân, tôi nhăn mặt vì đau, khó khăn bước từng bước một xuống dưới nhà.