Mèo mun nhảy phóc đến chỗ tôi định cào vài cái, tôi nhanh chóng né tránh được mấy tuyệt chiêu gà mờ của cậu ta, tôi từng học võ nên mấy cái này không thành vấn đề đối với tôi, tôi cau mày bực mình quát thẳng vào mặt cậu ta khiến cậu ta hồn muốn lao ra khỏi thể xác mà dừng động tác lại.
"Làm hết hồn".
Cậu ta lên tiếng.
"Tự nhiên đánh người ta, có tin tôi bóp cổ cậu ném thẳng vào cây cho gãy xương không".
Tôi hùng hổ hù doạ, cậu ta bị tôi doạ tới nỗi đổ mồ hôi hột, cậu ta định chạy thì tôi tóm lấy gáy lôi lên.
"Mau xưng tên".
"Họ Miêu tên Tân, không có tên đệm, em xin hết ạ, chị còn hỏi gì nữa không ạ, em xin trả lời luôn một lần".
"Tại sao tôi không vào cây này được?".
Tôi giảm giọng, chỉ vào cây.
"Em nói chị ngu, chị còn không chịu, cây này chỉ cho vô đúng bốn giờ, từ mười một giờ khuya tới ba giờ sáng là đóng, không ra vào được nữa".
Miêu Tân thành thật trả lời, còn thêm vài câu chế giễu.
Tôi buông tay, Miêu Tân rơi xuống, bốn chân nhỏ đáp đất gọn gàng.
"Chị nghĩ thả em như vậy là em té à, em giết chị cũng được đấy".
"Ngon nhào vô".
Tôi thách thức, ngữ khí mạnh mẽ dứt khoát. Miêu Tân nhìn tôi một lượt, mím môi trầm ngâm suy nghĩ, suy nghĩ xong không động vào tôi nữa, bỗng nhiên xung quanh Miêu Tân xuất hiện một làn khói màu trắng tím pha lẫn vào nhau, màu đậm, bay xung quanh Miêu Tân, vài giây sau làn khói đó biến mất thay vào đó là một người con trai, có hai tai mèo trên đầu, mọi bộ phận còn lại đều là của con người.
Tôi ngồi bệt xuống cỏ, thở dài mệt mỏi.
"Thì ra ở đây cũng có ma à, tôi tưởng ở đây là an toàn rồi, thật là, ở đâu cũng có ma với cỏ".
Buồn tay, vừa nói tay vừa nhổ cỏ cho đỡ chán.
Miêu Tân đứng trước mặt tôi, giương mắt nhìn xuống, tay đút vào túi quần nhìn cho sang chảnh lịch lãm.
"Cậu chủ... À, Từ Hào Vương không nói với chị là nên tránh xa nơi này sao?".
Miêu Tân lỡ miệng gọi cách gọi mà cậu ta thường gọi, Miêu Tân nhanh chóng sửa lại lời nói, tôi cũng nghe thấy nhưng không hỏi, chỉ nghĩ là Miêu Tân gọi nhầm.
Tôi lắc đầu không trả lời.
Từ Hào Vương cũng không nghĩ đến việc tôi sẽ đến đây nên chủ quan không dặn tôi, nhưng mà không có ai hại tôi đâu, vì tôi sống tốt mà.
"Chị nên về nhà đi".
Miêu Tân cố tình đuổi, đây là đuổi thẳng chứ không phải vòng vo nói khéo.
Tôi nghe Miêu Tân gọi chị cũng hơi ngại, ma thì chắc hơn tôi vài trăm tuổi gì đó.
"Miêu Tân bao nhiêu tuổi?".
Tôi không biết xưng hô thế nào nên gọi tên cho dễ.
"Hai ngàn bảy trăm sáu mươi hai tuổi".
Tôi đứng hình.
Lúc trước có người khác làm, nhưng khá lớn tuổi rồi nên giao lại cho Miêu Tân, người con trai trưởng.
Tôi lật đật đứng dậy bắt lấy tay Miêu Tân lễ phép chào hỏi, còn xin lỗi chuyện lúc nãy do tôi hơi hỗn xược, Miêu Tân gật đầu đồng ý lời xin lỗi, còn dặn tôi cứ gọi là anh hoặc tên cũng được, nghe tôi gọi bằng cụ không quen tai, từ trước đến nay, linh hồn toàn gọi Miêu Tân là Miêu thần chủ, có lẽ do Miêu Tân đi theo Từ Hào Vương nên được thơm lây.
"Có thể cho cháu hỏi một chuyện được không?".
Tôi nhìn sắc mặt Miêu Tân, mạng phép hỏi.
"Đừng xưng là cháu, cứ tự nhiên như ban nãy đi, có chuyện gì cứ hỏi".
Lúc nghe tôi hùng hỗ doạ nạt Miêu Tân, Miêu Tân cũng sợ một chút, bây giờ tôi lại ngoan ngoãn lễ phép, Miêu Tân tự bày ra cho riêng mình một thân phận cao cao tại thượng, như thần tiên trên trời, không trách phạt con dân chưa hiểu chuyện.
"Anh làm gì ở đây vậy?".
"Tôi giữ cửa ra vào ở đây, mọi người thường gọi tôi là Miêu thần chủ".
Tôi gật gật đầu, nặng ra một nụ cười gượng.
"Cô là Tiêu Cát Yên à?".
Miêu Tân thắc mắc từ lúc gặp đến bây giờ, hình dáng và nhan sắc giống y đúc Tiêu Cát Yên, Miêu Tân tự cho là mình nhìn nhầm, nhưng nhìn từ phía sau lưng thì bóng lưng cũng y trang Tiêu Cát Yên không sai một li, chỉ có cách ăn nói và cử chỉ không giống Tiêu Cát Yên, khi nghe tôi doạ Miêu Tân còn tưởng tôi là Tiêu Cát Yên thật, nên định bỏ trốn.
Tiêu Cát Yên từng khuấy động Diêm Điện, ai ở đây lâu thì chỉ cần nhắc đến Tiêu Cát Yên thì ai ai cũng biết, nhìn từ thấy tôi từ xa thôi họ đã ba chân sáu cẳng chạy mất, Miêu Tân không ngoại lệ, nhìn thấy tôi từ xa rồi, để xác định đúng hình bóng đó có phải hay không nên im lặng ở trên quan sát tình hình rồi mới dám xuống.
"Hửm? Tiêu Cát Yên là ai?".
ôi hỏi ngược lại, có lần tôi nghe Phương Lâm nhắc tới tên này một lần, tôi cũng nghĩ là nhầm nên bỏ qua, hôm nay Miêu Tân cũng nhắc tới tên này chắc chắn là không nhầm, tôi nghĩ Phương Lâm biết, Phương Lâm cố tình né không muốn nói tôi biết thôi.
"Tôi nhìn cô rất giống Tiêu Cát Yên, giống như cô là bản sao của Tiêu Cát Yên vậy, không sai một tý nào, vậy cô tên gì?".
"Tôi họ Châu tên Dư, tên đầy đủ là Châu Mộng Dư".
Tôi không cho Miêu Tân có thời gian trả lời, tôi nói tiếp.
"Tôi hơi thắc mắc bên trong thân cây, tôi muốn vào thử".
Tôi van nài Miêu Tân, ánh mắt long lanh như giọt sương bình minh, Miêu Tân không dám làm trái lời Diêm Vương, tôi có năn nỉ cầu xin thế nào Miêu Tân nhất định không cho vào là không cho, một là một, hai là hai, không phải nói một mà làm thì hai.
Tôi thất vọng không cầu xin nữa, vì biết có cầu xin hay nhảy lầu tự tử Miêu Tân sẽ không động lòng mà cho qua, Miêu Tân thở dài.
"Tôi xin lỗi, cô cũng phải thông cảm cho tôi đi, tôi không thể làm trái quy định được, tôi bị phạt cô có gánh thay tôi không?".
Tôi bĩu môi.
"Thì tôi có cầu xin nữa đâu".
Miêu Tân thật hết cách.
"Tôi sẽ cho cô nhìn xuyên qua cây thấy bên trong thế nào".
Tôi vui sướng nhảy cẩng lên, Miêu Tân vừa cho tôi nhìn thấy thì nguyên một bản mặt ma kinh dị hiện to ra, tôi bị con ma vô tình quay đầu lại doạ xém ngất, theo phản xạ tôi lùi ra sau vài bước hét lớn.
"Ba mẹ ơi cứu con".
Tay để trên tim theo phản xạ tự nhiên.