Lại mặt?
Hoắc Vô Cữu đã diệt nước của Hậu Chủ, Hậu Chủ giết cha của Hoắc Vô Cữu. Đã đến tình trạng như vậy còn dám nói là nhà mẹ đẻ của Hoắc Vô Cữu?
Ngoài miệng nói lại mặt gì đó nhưng rõ ràng chỉ muốn tìm cớ, không thèm che giấu giọng điệu muốn chế nhạo nhục nhã Hoắc Vô Cữu một phen.
Cách nghìn năm sử sách, Giang Tùy Châu cũng không hiểu rõ hôn quân này lắm.
Hắn, muốn bao nhiêu ngu xuẩn thì có bấy nhiêu ngu xuẩn, cái vụ lại mặt để xúc phạm Hoắc Vô Cữu khẳng định không phải hắn có thể nghĩ ra.
Giang Tùy Châu thấy hắn và Bàng Thiệu trao đổi ánh mắt.
Tám chín phần mười là Bàng Thiệu và Hậu Chủ cùng một giuộc. Hậu Chủ muốn lấy Hoắc Vô Cữu ra xả giận, Bàng Thiệu muốn giúp hắn vui vẻ, vì vậy Bàng Thiệu thay hắn nghĩ ra ý kiến như vậy.
Hai người bọn họ ăn nhịp với nhau, cầu nhân được nhân, tự mình vui sướng, thế nhưng cuối cùng người đau khổ là Giang Tùy Châu.
Không cần biết ai là người muốn sỉ nhục Hoắc Vô Cữu, trong lòng Hoắc Vô Cữu, hắn Giang Tùy Châu vốn là cùng một giuộc với bọn hắn. Hậu Chủ sỉ nhục người ta xong thì sướng rồi, món nợ này đều sẽ ghi tạc trên đầu Giang Tùy Châu.
Giang Thuấn Hằng không cần mạng, thích thì đi làm, nhưng không thể lấy đầu Giang Tùy Châu anh ra làm tiền cược.
Giang Tùy Châu nghiến răng.
Anh nhất định phải từ chối giúp Hoắc Vô Cữu, nhưng cần một lý do hợp lý.
Anh hơi ngập ngừng, trên gương mặt xinh đẹp gần như là vô cùng diễm lệ lộ ra hai phần phản cảm và khó xử.
“Hoàng huynh, vậy thì không cần đâu.” Anh rũ mắt, hàng mi dài mảnh che đi cảm xúc của anh, vừa khéo trưng ra thái độ từ chối. “Một người tàn phế, khó xuất hiện nơi thanh nhã, đỡ khiến hoàng huynh khó chịu.”
Anh nói rất chậm, sự chán ghét lộ rõ trong lời nói.
Lời nói nghe rất hay, tựa hồ từng câu đều lo nghĩ cho Hậu Chủ, nhưng người chung quanh nghe xong liền biết, là chính bản thân anh ngại mất mặt nên mới nói mấy lời dễ nghe.
Tất nhiên rồi, nói thế nào anh cũng là Thân vương một nước, cùng một tù binh vào cung “Lại mặt”, nghĩ thôi cũng thấy vô cùng buồn cười, quả thật xấu hổ chết người ta mà.
Trên mặt kha khá triều thần lộ ra vẻ hả hê.
Còn Hậu Chủ nghe nói như thế càng có tinh thần hơn.
“Thế nào, không muốn dẫn theo ra mắt? Ngũ đệ, đêm qua mới cùng người ta động phòng hoa chúc, sao hôm nay ở đây lại vô tình thế chứ?”
Giang Tùy Châu nghe giọng điệu quái gở đó, khó tránh khỏi sinh ra phản cảm, nhưng lại không thể không tiếp tục diễn.
Anh dừng một chút, tựa hồ bởi vì từng có thân cận da thịt với đối phương mà khó chịu đến cực điểm, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, chuyện này không giống vậy.”
Hậu Chủ cười lên ha hả, toàn bộ trên triều đình tràn ngập không khí vui thú.
Bàng Thiệu lại ho hai tiếng.
Hậu Chủ nhìn về phía gã, liền thấy Bàng Thiệu đứng bên dưới hướng hắn nháy mắt.
Hậu Chủ ngầm hiểu.
Trước khi tảo triều, cữu phụ đã nói với hắn, tuy nói đề nghị cho Hoắc Vô Cữu lại mặt, mượn việc này nhục nhã Giang Tùy Châu một hồi, nhưng việc này không thành cũng không sao, càng quan trọng chính là mượn chuyện này làm lợi thế, đổi lấy thứ tốt trong tay Giang Tùy Châu.
Tuy rằng hắn không hề hứng thú với những thứ trong tay Giang Tùy Châu, nhưng miễn là có thể cướp được thứ gì đó từ trong tay anh là hắn thấy vui rồi.
Mặc dù hôm nay, hắn đã không còn là hoàng tử bị phụ hoàng khinh thường, chỉ có thể nhìn phụ hoàng sủng ái Giang Tùy Châu đáng thương như thế nào, mặc dù hôm nay, hắn đã là hoàng thượng.
Nhưng sở thích của hắn chưa hề thay đổi.
Hậu Chủ hắng giọng một cái, thay đổi tư thế ngồi khác càng thoải mái dễ chịu hơn, nhấc chân giẫm lên đệm ngồi trên long ỷ.
“Thôi được rồi, nếu như Ngũ đệ đã không tình nguyện, muốn kim ốc tàng kiều, Trẫm cũng không ép buộc ngươi.” Hắn kéo dài âm điệu, cười nói.”Có điều Ngũ đệ đã muốn giấu giai nhân đi thì phải lấy cái gì để đổi chứ nhỉ, ngươi nói đúng không?”
Giang Tùy Châu nhíu nhíu mày.
Quả nhiên anh đoán không sai, Hậu Chủ hành động như vậy là do Bàng Thiệu gợi ý. Gã đã dỗ dành Hậu Chủ vui vẻ, tự nhiên sẽ lấy thù lao. Nếu thù lao này Hậu Chủ không muốn cho, vậy tất nhiên là Bàng Thiệu muốn lấy từ mình rồi.
Nhưng anh hiện giờ cùng lắm chỉ là Vương gia có tiếng không có miếng, có cái gì đáng giá để bọn họ mưu đồ hay sao?
Giang Tùy Châu dừng một chút, thăm dò nói: “Xin Hoàng huynh nói thẳng.”
Hậu Chủ hắng giọng một cái.
“Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, trong cung đang cần từ đường, chuyện này vốn phải do công bộ làm, không nên giao cho Lễ bộ. Đúng lúc Loan chiêu nghi mấy ngày nay đến xin Trẫm, muốn phụ thân nàng đến giúp đỡ ngươi. Ngũ đệ, dù thế nào cũng không thể khiến mỹ nhân thương tâm, ngươi nói có đúng không?”
Lông mày Giang Tùy Châu giật giật.
Thì ra là thế.
Nam Cảnh đến thời của Cảnh U Đế, bởi vì để Bàng Thiệu cầm quyền, triều đình đã mục nát đến đỉnh phong. Từ xưa quan viên tham nhũng, dễ nhất động tay chân nhất là xây dựng công trình. Mà ở trong khoảng này béo bở nhất, nhất định là khởi công xây dựng cung thất rồi.
Cũng bởi vì như thế, Hậu Chủ mới ồn ào đòi xây dựng hoàng cung mới, Bàng Thiệu liền để cho hắn xây dựng. Dù sao hoàng cung xây lại, bạc sẽ từ quốc khố chảy tới túi của Bàng Thiệu gã thôi.
Hiện giờ xem ra, đích thị là hoàng cung vẫn chưa xây dựng hoàn chỉnh, cho nên Bàng Thiệu mới như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào miếng mồi béo bở này. Thế nhưng… Giang Tùy Châu không hiểu lắm, tại sao miếng thịt béo bở như thế lại rơi vào trong tay của anh.
Trong nhất thời anh không nói tiếng nào, ánh mắt kín đáo nhìn một vòng triều đình.
Có vài người hứng thú xem cuộc vui, còn vài người thì mặt lạnh tanh không nói gì. Thậm chí còn có mấy quan viên vẻ mặt khẩn trương, nhìn thẳng về phía anh.
Dưới sóng ngầm mãnh liệt, phân biệt rõ ràng, hai phe phái âm thầm tồn tại.
Giang Tùy Châu trong lòng bỗng nhiên dấy lên một dự cảm xấu.
Nhìn tình hình này… Tựa hồ mình cũng ẩn giấu một chút thế lực ở trong triều, mà việc xui xẻo này chính là những người kia nghĩ cách nhét vào tay anh.
Bàng Thiệu thao túng Hậu Chủ nói ra những lời này, xem ra là muốn chơi trò tranh đoạt với anh.
Nói như vậy thì tình huống liền trở nên rất phức tạp. Lúc này anh lui một bước, suy giảm không chỉ là ích lợi của riêng mình anh.
Chỉ là…
Thứ nhất, trước mắt bản thân hôm nay chỉ toàn màu đen, sự tình trong triều đình anh không rõ ràng lắm, thậm chí ngay cả người dưới tay mình là ai cũng không biết, cho dù tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ sợ cũng sẽ phát sinh sự cố.
Thứ hai, bày ra trước mặt anh hôm nay là hai sự lựa chọn. Hoặc là từ bỏ lợi ích không dễ gì có được, đắc tội một đám đồng liêu, hoặc là đưa Hoắc Vô Cữu vào cung cho bọn họ sỉ nhục, đắc tội Hoắc Vô Cữu.
Giang Tùy Châu thở dài.
Quả thực là đặt anh lên trên lửa thiêu đốt. Nhưng hai tướng đối lập xuống, vẫn là lý trí quan trọng hơn một chút.
Trên long ỷ, Hậu Chủ vẫn âm dương quái khí hối thúc anh: “Ngũ đệ, tại sao không nói chuyện? Mỹ nhân và mồi ngon, nhất định phải chọn một nha?”
Giang Tùy Châu giương mắt, lần này, bất mãn và tức giận trên mặt anh không còn là giả vờ rồi.
“Hoàng huynh nói cực đúng, thần đệ đích xác không nên làm thay việc của người khác.” Anh chậm rãi lên tiếng.
Anh nhìn thấy Hậu Chủ cười càng đắc ý.
――――
Mặt trời lên cao, bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ. Ánh nắng xuyên thấu qua những chạc cây xanh um, phản chiếu lóng lánh, ánh sáng lốm đốm trên gạch lát nền sẫm màu nhẵn bóng.
Những hạt bụi mong manh lẳng lặng bay múa trong ánh nắng, khiến cho ánh sáng như hóa thành thực chất.
Tia nắng yên ả dợn sóng.
Chu đại phu cứng ngắc quỳ trên mặt đất, lưng eo thẳng tắp, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tròng mắt ông ta mở to, cổ đơ cứng, một cử động cũng không dám.
Động mạch cổ của ông ta nhảy thình thịch, tiếp xúc với một mảnh gỗ sắc bén nhuộm đầy máu tươi.
Không phải máu của ông ta, nhưng ông ta vẫn có thể cảm giác được, miếng gỗ có bao nhiêu sắc bén, có thể cắt đứt cổ họng của ông ta trong nháy mắt, lấy mạng của ông ta.
“Phu nhân… Tướng! Tướng quân! Tướng quân muốn hỏi điều gì cứ hỏi là được!” Ông ta run lẩy bẩy nói.
Trên đầu ông ta vang lên giọng nói trầm thấp.
Đó là xe lăn của Hoắc Vô Cữu. Y ngồi đằng kia, cúi người, một cánh tay lười biếng mà gối sau đầu, còn tay kia nắm mảnh gỗ nhuốm máu.
Cầm chặt đặt sát cổ của Chu đại phu.
“Hắn kêu ngươi tới đây làm gì.” Y nghiêng nghiêng đầu, thả lỏng mắt, từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ gối trước mặt, hỏi.
Chu đại phu há miệng run rẩy ăn ngay nói thật: “Tiểu nhân chỉ là nghe lệnh của Tiềm Sơn công công, vội vàng tới trị thương cho ngài thôi!”
Hoắc Vô Cữu lạnh giọng: “Nói thật.”
Chu đại phu khóc không ra nước mắt: “Tôi đang nói thật mà!”
Hoắc Vô Cữu lạnh nhạt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới.
Không giống giả bộ, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng giả bộ.
Mới nãy người này nói ông ta là đại phu trong phủ, Hoắc Vô Cữu liền có suy đoán trong lòng.
Cảnh Đế là một tên ngu xuẩn, Tĩnh Vương lại không phải. Cảnh Đế bắt y, chỉ nghĩ tới tra tấn chơi đùa y, nhưng Tĩnh Vương lại không có mục đích ấy.
Nếu anh án binh bất động, tất nhiên là có toan tính gì đó. Cũng có khả năng là Tĩnh Vương muốn lấy cái gì đó từ trên người y, hoặc là tình báo của quân Lương, hoặc là muốn lợi dụng y đối phó Cảnh Đế.
Tuy nói biểu hiện của anh ngày hôm qua không giống như lời đồn, nhưng mà không có lửa thì sao có khói. Cho nên, nếu Tĩnh Vương muốn bản thân buông lỏng cảnh giác, rồi mới tiến hành khống chế mình, vậy cách tốt nhất chính là thừa dịp trị bệnh để hạ dược y.
Hoắc Vô Cữu nhìn đại phu run như cầy sấy, ánh mắt lãnh đạm, không hề di chuyển.
“Vậy há mồm.” Y nhẹ nhàng ra lệnh.
Đại phu run rẩy nghe lệnh.
Sau một khắc, một viên thuốc đột nhiên bay vào miệng ông ta, không đợi ông ta kịp phản ứng, đã bị người bóp mạnh quai hàm, đột ngột nhấc lên.
Viên thuốc đã trôi tuột xuống bụng ông ta.
Đồng tử đại phu rung động, ngay lập tức ông ta cảm thấy trong bụng như bị thiêu đốt, từ dạ dày lan tỏa lên trên.
Vị tướng quân tuấn mỹ như thần linh trước mặt ông chậm rãi thu hồi phiến gỗ, chống tay ngồi dậy.
Cặp kia mắt, đen tuyền như một hồ nước sâu thẳm, bình tĩnh không gợn sóng, tựa như Vô Thường kéo mạng người xuống địa ngục.
Y nhích người ngồi lên xe lăn.
Rõ ràng chỉ ngồi trên một cái xe lăn cực kỳ thô sơ, vậy mà khí độ tỏa ra lại giống như đang ngồi trên da hổ trong vương trướng.
Y cúi mắt nhìn đại phu, nói: “Dược này trong vòng một khắc không nhả ra sẽ ăn mòn ngũ tạng. Thừa dịp trong tay ta còn thuốc giải, nói đi, thật ra mục đích bọn họ phái ngươi tới là gì?”
Chu đại phu khóc gào lên.
“Tiểu nhân thật sự không có lừa gạt ngài đâu!” Nóng bỏng như thiêu đốt trong bụng làm cho ông ta sợ tới mức toàn thân run rẩy. Ông ta vừa vội vừa sợ, chật vật lao qua hòm thuốc kế bên, run rẩy mở ra cho Hoắc Vô Cữu nhìn.
“Tiểu nhân thật sự chỉ được lệnh tới xem bệnh chữa thương cho ngài thôi! Những thứ này đều là thuốc trị thương, nếu ngài không tin cứ tùy tiện lựa bất cứ cái nào, tiểu nhân đều có thể dùng ở trên người mình để chứng minh cho ngài!”
Nói xong, ông ta luống cuống tay chân đổ hết đồ trong hòm thuốc ra, rồi mở từng cái ra cho Hoắc Vô Cữu xem.
Hoắc Vô Cữu lẳng lặng nhìn ông ta.
Lúc này, y mới tin người nọ nói thật.
Thật sự chỉ sai người trị thương cho y sao?
Không hiểu sao, trước mắt y hiện lên hình bóng của Giang Tùy Châu dưới nến đỏ đêm qua.
Rõ ràng là sợ mình tới mức cụp tai như thỏ, vậy mà còn giả bộ ra vẻ hung thần ác sát.
… Cũng đúng, hạ dược mình, chỉ sợ anh còn chưa có lá gan này.
Hoắc Vô Cữu im lặng nhìn đại phu quỳ trên mặt đất, một lát sau y lấy ra cái bình nhỏ từ trong ngực áo, đổ một viên thuốc màu nâu đậm ra rồi vứt xuống đất.
“Một viên có thể duy trì ba tháng. Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói ra, ba tháng sau hãy tới tìm ta lấy thuốc.” Hoắc Vô Cữu nói.
Chu đại phu lập tức tranh thủ nhặt viên thuốc lên, nhét vào trong miệng.
“Đã là tới chẩn bệnh, vậy đứng lên, bắt đầu đi.”
Hoắc Vô Cữu thản nhiên nói xong, hạ mắt nhìn thoáng qua bình thuốc trong tay.
Trên người y tổng cộng chỉ có hai loại thuốc. Lúc y bị bỏ tù, binh lính áp giải anh là bộ hạ bằng hữu cũ của phụ thân, cho nên thừa dịp lục soát người đã bỏ vào cho y, cho y thứ có thể bảo vệ tính mạng.
Một loại trong đó có tác dụng cầm máu cấp tốc, nhưng sau khi nuốt xuống ngũ tạng sẽ đau đớn kịch liệt, ước chừng nửa khắc sẽ hết đau. Một loại khác là đề khí bổ huyết, thông thường hành quân trong tuyết, cần dùng đến nhất.
Y liếc nhìn đại phu trên mặt đầy nước mắt lảo đảo đứng dậy, thu hồi ánh mắt, lẳng lặng thả bình thuốc lại vào trong ngực.