Đây là lần thứ hai Giang Tùy Chu mặt đối mặt với Bàng Thiệu từ sau khi xuyên tới đây.
Mặc dù y đã so qua mấy chiêu với đối phương, đến nay cũng có thể gọi là chỗ quen biết cũ, nhưng vẫn biết chẳng qua bản thân chỉ là may mắn bởi vì tới từ tương lai, cho nên mới có thể chiếm được tiên cơ như thế.
Người trước mặt này, là một tên gian xảo rất khó đối phó.
Y đứng xa xa nhìn Bàng Thiệu, hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân mình phải ổn định tâm trạng rồi chậm rãi đến gần gã ta.
Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại ba năm bước, Giang Tùy Chu ngừng lại, trên cao nhìn xuống Bàng Thiệu dưới ánh mặt trời, khóe môi hơi cong lên, mang theo hai phần ý cười.
Chỉ thấy Bàng Thiệu biểu tình ôn hòa mà khom người, hành lễ với y.
“Vi thần tham kiến Tĩnh Vương điện hạ.” Bàng Thiệu nói.
Giang Tùy Chu cười nhạt nhìn gã ta một lát, đến tận khi nội thị bên cạnh lộ ra thần sắc kinh sợ, mới chậm rãi nói: “Đại Tư Đồ đa lễ.”
Bàng Thiệu đứng thẳng lên.
Giang Tùy Chu quan sát gã ta từ trên xuống dưới, ý vị thâm trường nói: “Sao hôm nay Bàng đại nhân lại tiến cung, là hoàng huynh truyền gọi ngươi sao?”
Bàng Thiệu ôn thanh nói: “Hồi bẩm điện hạ, vi thần có chút việc vặt muốn bẩm tấu bệ hạ thôi.”
Chỉ nghe Giang Tùy Chu cười vài tiếng.
“Giữa Đại Tư Đồ và hoàng huynh còn có chuyện gì? Không bằng đừng uổng công vậy nữa— gặp ấy à, chỉ sợ hoàng huynh không muốn gặp ngài đâu.”
Bàng Thiệu giương mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu thì thấy Giang Tùy Chu đang nhìn chằm chằm gã ta, lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa không che giấu thêm.
“Đoạn thời gian này, tuy rằng bản vương ốm đau trong phủ, nhưng vẫn nghe được đôi phần chuyện của Đại Tư Đồ.” Ngữ khí y nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo vài phần đắc ý khó che giấu. “Đại Tư Đồ, người lão luyện như ngài đây, thế mà cũng có lúc thất thủ a.”
Bàng Thiệu vô cùng gượng gạo mà cười nhạt vài tiếng, nói: “Vương gia chê cười.”
Mà Giang Tùy Chu đứng trước mặt gã ta, lòng bàn tay giấu ở trong tay áo đã phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.
Y biết, y phải gắng gượng bày ra dáng vẻ này ở trước mặt Bàng Thiệu, chính là nhằm xua tan nghi ngờ của Bàng Thiệu, làm cho gã ta cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một người vui sướng khi người gặp họa, mà không phải là người khởi xướng chuyện này. Chỉ có như vậy, Bàng Thiệu mới sẽ không vì thế mà lập tức đi đối phó y, lấy thực lực hiện tại của y, cũng khó mà đối kháng trực tiếp với Bàng Thiệu được.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Giang Tùy Chu tiếp tục cười nói: “Cũng phải đa tạ Đại Tư Đồ. Thật sự khi nghe được chuyện tốt này của ngài, bệnh của bản vương cũng đỡ hơn hẳn.”
Bàng Thiệu nhẹ giọng đáp lại: “Vậy cũng tính như một phần công lao của thần.”
Giang Tùy Chu cười cười gật đầu, tiếp đó, y nghiêng người sang rồi đưa tay bày ra động tác mời.
“Vậy thì, Đại Tư Đồ đi trước đi.” Y nói. “Sợ là hoàng huynh nổi giận với ngươi, cũng phải giận một hồi lâu, Đại Tư Đồ chớ nên trì hoãn ở chỗ này.”
Bàng Thiệu nghe vậy liền khom người hành lễ với y, cất bước đi mất.
Giang Tùy Chu nguýt mắt nhìn gã ta rồi cũng lập tức bước ra bên ngoài cung.
Cánh tay y bên trong tay áo đã có chút khó kiềm chế nổi mà phát run.
Người trước mặt này, tuy dáng vẻ rất hòa ái đoan chính, nhưng y lại biết, bên dưới tấm ngụy trang này lại là một linh hồn sắc bén tàn nhẫn nhất.
Y nâng bước chân, chậm rãi đi về phía trước.
Mà ở phía sau y, Bàng Thiệu đã đi được hơn mười bước lại quay người lại, thản nhiên nhìn y.
Giang Tùy Chu đã đi xa.
Thì ra lại khác biệt với dự đoán của mình. Bàng Thiệu thầm nghĩ.
Bắt đầu từ ngày âm mưu bị bại lộ đó, gã ta đã nhận định chuyện của Triệu Đôn Đình là do một tay của Giang Tùy Chu thao túng. Gã ta lập tức phái người tới phủ Triệu Đôn Đình tìm kiếm dấu vết còn sót lại, nhưng đám người kia lại bị diệt toàn quân, chết không thấy thi thể.
Bàng Thiệu giám thị Tĩnh Vương phủ quanh năm, tuy không duỗi tay được vào viện tử của Tĩnh Vương, nhưng cũng biết y không thể nào có bản lĩnh lớn như vậy. Dù gì đám ám vệ của gã ta là gã ta chi ra số tiền lớn, dốc lòng bồi dưỡng ở trong phủ. Vốn Tĩnh Vương đã không giàu có, lại còn bị người ta cản trở khắp nơi, kể cả có nuôi vài tử sĩ thì cũng khó như lên trời, càng đừng nói tới việc chống lại ám vệ của gã ta.
Nhưng gã ta cũng biết, chuyện này nhìn có vẻ là thuận nước đẩy thuyền, thực ra lại khiến cho gã ta và Hoàng Thượng nảy sinh lục đục, người được lợi lớn nhất chính là Tĩnh Vương.
Bởi vậy, gã ta chỉ nghĩ là do mình sơ hở.
Nhưng nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của Tĩnh Vương, trong lòng Bàng Thiệu lại có chút dao động.
Gã ta cũng coi như là mắt thấy Tĩnh Vương lớn lên, biết lòng dạ y không sâu như vậy, — vừa giết ám vệ của gã ta, — vừa giả bộ như không có việc gì trước mặt gã ta, dáng vẻ lại chẳng nhìn ra được một chút manh mối nào.
Nội thị bên cạnh thấy gã ta dừng lại, vội vàng hỏi: “Đại Tư Đồ?”
Bước chân Bàng Thiệu dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Rồi quay đầu, tiếp tục đi về hướng đại điện.
Gã ta không thích suy đoán, càng chán ghét những thứ khiến gã ta đoán không ra.
Biện pháp tốt nhất để xử lý những người và những chuyện này, chính là mặc dù giết nhầm, cũng không bỏ sót.
——
Bắt đầu từ khi Hoắc Vô Cữu có thể đứng dậy, thân thể liền càng ngày càng tốt dần lên, chưa đầy mấy ngày nữa là có thể đi lại như thường.
Ngụy Giai kích động đến rơi nước mắt.
Hôm đó, sau khi thi châm dùng dược, hai người này đóng kín mít tất cả cửa sổ trong phòng Hoắc Vô Cữu, để hắn đi qua đi lại trong phòng mấy lượt.
“Không còn bao lâu nữa là chân của tướng quân có thể khỏi hẳn rồi!” Lý Trường Ninh cao hứng nói. “Sau này, mỗi ngày tiểu nhân chỉ cần làm chút thuốc bổ ôn dưỡng kinh mạch, chưa đầy một tháng là ngài có thể cưỡi ngựa, dùng khinh công rồi!”
Hoắc Vô Cữu cúi đầu nhìn về phía hai chân mình, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lý Trường Ninh liền xoay người đi thu dọn hòm thuốc.
Ngụy Giai đi lên phía trước, thấp giọng nói với Hoắc Vô Cữu: “Vương gia, các huynh đệ bên ngoài có tin tức Đại Lương.”
Hoắc Vô Cữu đột nhiên giương mắt.
“Nói.”
Ngụy Giai thấp giọng nhanh chóng nói: “Đã liên lạc bồ câu được với tướng lĩnh phòng thủ ở bờ sông Bắc Ngạn, người nọ nói, miễn là ngày nào tướng quân có thể đi được, hắn sẽ nghênh đón ngay trên sông. Chỉ cần các huynh đệ có thể hộ tống tướng quân đến bờ sông, thì toàn bộ về sau đều sẽ do hắn ta an bài.”
Nói đến chỗ này, Ngụy Giai cười nói: “Chỉ cần chân tướng quân khỏi hoàn toàn, làm gì còn người nào có thể bắt được ngài nữa? Huống hồ, bọn họ đều cho rằng ngài đã tàn phế, chỉ cần lợi dụng lúc bất ngờ, nhất định có thể thành công.”
Hoắc Vô Cữu trầm mặc một lát, lại hỏi: “Tướng lĩnh phòng thủ Giang Bắc? Ngô Thiên Phàm đâu?”
Vốn người trấn thủ Giang Bắc chính là Ngô Thiên Phàm được lão hầu gia nhận nuôi cùng với Ngụy Giai.
Ngụy Giai dừng một chút, nụ cười dần dần bị trút xuống.
“Thiên Phàm…… chết rồi.” Hắn ta nói.
Hoắc Vô Cữu nâng mắt thì nhìn thấy Ngụy Giai nhấp môi, một lát sau mới thấp giọng nói: “Người nọ nói, vào đúng ngày tướng quân qua sông đó, Thiên Phàm bị tên lạc bắn trúng, không cứu về được.”
Hốc mắt hắn ta có chút phiếm hồng.
Từ khi còn nhỏ hắn ta đã lớn lên cùng với Ngô Thiên Phàm, dù có nói là huynh đệ cùng huyết thống thì cũng không có gì quá đáng. Hắn ta qua sông cùng tướng quân, sau khi tướng quân bị bắt, hắn ta còn bởi vì Ngô Thiên Phàm như sợi xích bị đứt lìa mà tâm sinh oán trách với hắn ta, nhưng không ngờ rằng, là bởi vì người không còn nữa……
Hoắc Vô Cữu lại rơi vào trầm mặc.
Đã chết?
Ngô Thiên Phàm là thuộc hạ rất đắc lực của hắn, quan hệ với hắn còn thân hơn so với Ngụy Giai vài phần. Người này ngã xuống, tất nhiên hắn phải thương tâm, nhưng mà……
Nhưng mà từ trước hôm nay, hắn cũng đã có chút phỏng đoán.
Nếu Ngô Thiên Phàm là bởi vì chỉ huy không tận lực mà bị xử tử, vậy về mặt tình cảm thì có thể tha thứ. Nhưng bề mặt con sông kia rộng lớn như vậy, cho dù bọn họ huyết chiến trên bờ sông, mũi tên bình thường cũng không thể bắn được đến bên kia bờ sông. Nếu Ngô Thiên Phàm bị cung tiễn bắn chết, vậy tất nhiên chính là trong quá trình hắn ta mang binh qua sông.
Nhưng nói như vậy, hắn cũng sẽ không đến nỗi chẳng chờ được một binh một tốt nào tới.
Vậy nên, nếu nói Ngô Thiên Phàm chết ngoài ý muốn …… Vậy nhất định là đã bị diệt khẩu rồi.
Bởi vì nếu xử tử hắn ta, tất nhiên sẽ phải giam giữ tra hỏi, biện pháp duy nhất có thể khiến hắn ta không phun ra bất kì bí mật gì, chính là khiến hắn ta bỏ mạng ngoài ý muốn.
Sau khi trầm mặc một lát lâu, Hoắc Vô Cữu hỏi: “Hiện giờ trấn thủ Giang Bắc là ai?”
Ngụy Giai nói: “Họ Lý tên Thịnh, là bộ hạ cũ của thái tử điện hạ, thuộc hạ không quen thuộc cho lắm.”
Người của hắn đã chết, đổi thành người của thái tử, cũng không khiến người ta bất ngờ. Suy cho cùng hiện giờ thân hắn không ở Đại Lương, việc điều binh khiển tướng, tất nhiên cần thái tử phải tự thân xuất mã, mà việc phân công, cũng phải là người mà hắn ta càng quen thuộc, càng biết rõ năng lực.
Nhưng mà……
Nếu ngày đó Hoắc Vô Cữu không nhìn thấy phong thư giả tư ấn của thái tử có từ chỗ Giang Tùy Chu kia, thì có lẽ hắn sẽ nghĩ như vậy.
Một chốc lát rồi Hoắc Vô Cữu vẫn không nói gì.
Cho dù đường huynh hắn không có vấn đề, vậy nhất định thủ hạ của đường huynh hắn đã xảy ra vấn đề. Nói như vậy, tướng lĩnh thủ sông kia, sẽ không phải là một người có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Dựa theo cá tính vốn có của hắn, nếu phát hiện vấn đề thì hắn sẽ lập tức nghênh đón, không có bất cứ sợ hãi nào cả.
Suy cho cùng, quân thủ sông chỉ thay đổi một tướng lĩnh mà thôi, cho dù phải lùi vạn bước, nếu tướng lĩnh canh giữ ở bờ sông kia thật sự muốn giết hắn thì cũng phải cân nhắc xem binh lính dưới tay hắn ta rốt cuộc là của ai, đến lúc đó người chết là ai cũng chưa biết được.
Ngược lại, chỉ cần hắn chuẩn bị kỹ càng từ trước, thời điểm lúc người này muốn động thủ xử trí hắn thì cũng là thời điểm hắn dễ dàng đảo khách thành chủ nhất, nắm chắc chứng cứ để phản kích.
Nhưng mà……
Tuy hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào đầu gối của hắn, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ tới một người khác.
Người nọ lấy danh là hợp tác, xin hắn che chở. Nếu hắn một mình đào tẩu, vậy tất nhiên người này phải thay hắn gánh cái tội phóng thích tù phạm. Mà nếu hắn mang người này đi……
—Thứ nhất, thân thể y yếu ớt lại còn không biết võ công, hai quân trước trận khó có thể bảo vệ được y, thứ hai, y thân là người trong hoàng thất Nam Cảnh, tùy tiện mang y về Bắc Lương, hắn phải xử lý như thế nào đây?
Tiểu vương gia được nuông chiều từ bé, tất nhiên không thể đi làm tù nhân.
Từ trước đến nay, Hoắc Vô Cữu làm việc gì cũng đều sẽ lựa chọn biện pháp trực tiếp và dễ dàng thành công nhất, về phần hậu quả và nguy hiểm, từ trước đến nay hắn đều không hề để ở trong lòng.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, bản thân mình sẽ có một ngày lo trước lo sau, lưỡng lự đến như vậy.
Hoàn toàn đều bởi vì một người, chỉ muốn vì y mà trực tiếp từ bỏ con đường tắt dễ đi nhất.
Ngụy Giai thấy tướng quân một hồi lâu vẫn chẳng nói gì, không khỏi có chút nghi hoặc: “Tướng quân?”
Hắn ta biết việc Ngô Thiên Phàm bỏ mạng, ắt hẳn sẽ khiến tướng quân thương tâm. Nhưng mà dù có thương tâm hơn nữa thì cũng phải lấy đại cục làm trọng, hiện giờ cuối cùng bọn họ đã lấy được liên hệ với thủ vệ Đại Lương, tướng quân còn đang do dự cái gì nữa?
Lại thấy Hoắc Vô Cữu trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đã mở miệng.
“Trước tiên cứ chờ đã.” Hắn nói. “Chuyện chân ta được chữa khỏi, đừng để lộ phong thanh, nói với bọn họ là trị không hết. Nhưng vẫn phải giữ liên lạc với bọn họ, nội dung thư tín mỗi lần lui tới thì đều đưa tới cho ta xem qua, để ta hồi âm.”
Ngụy Giai trợn mắt há hốc mồm.
“Tướng quân?”
Chỉ thấy tướng quân nhà bọn họ dường như nghe được cái gì đó, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này vị Tĩnh Vương điện hạ kia đã xuất hiện đầy nghi trượng ở xa xa ngoài cửa An Ẩn Đường, vị kia mặc bộ y phục mũ miện dày nặng đang bước xuống khỏi bộ liễn.
Mà tướng quân nhà hắn ta sau khi bình tĩnh nhìn hai lần thì lập tức đi tới mép giường, lưu loát nhanh chóng leo lên giường rồi kéo chăn lên đắp lại nửa người, cái người mới vừa rồi còn bước đi như bay mà bây giờ hai chân đã không thể động đậy, mang theo vẻ bệnh tật ngồi ở trên giường.
Sau đó còn một tay cầm lấy sách ở mép giường, trực tiếp lật ra.
“Tĩnh Vương tới, thu thập đồ đạc cho xong rồi mau mau cút đi.” Hắn nói.
Ngụy Giai tiến lên hai bước, chẳng thèm quan tâm đến những thứ khác: “Nhưng mà tướng quân, vì sao ngươi……”
“Bởi vì ta muốn dẫn một người đi.”
Hắn ta nghe thấy tướng quân nhà mình nói như vậy.