Giang Tùy Châu hồn nhiên không hay biết về phản ứng của Hoắc Vô Cữu, chỉ cảm thấy cái chân dưới bàn tay mình lạnh đến đáng sợ.
Anh thử chà chà, xong từ dưới chân xoa xoa hướng lên trên. Cơ bắp dưới bàn tay rất rắn chắc, xoa rất tốn sức, song nó ấm dần lên theo động tác của anh.
Mắt Giang Tùy Châu rực sáng.
“Làm vậy khá hơn rồi phải không?” Anh ngước đầu lên hỏi Hoắc Vô Cữu.
Lại trông thấy Hoắc Vô Cữu đang lạnh mặt ngồi yên, không nói một lời.
… Vậy là khá hơn, hay vô ích?
Giang Tùy Châu trong một thoáng không biết nên làm sao, tay vẫn xoa xoa cho Hoắc Vô Cữu.
Đúng lúc này, chợt có một bàn tay bắt lấy cổ tay anh, không nói một lời lôi tay anh ra khỏi chăn.
Giang Tùy Châu hết hồn, trông thấy đôi mắt tối tăm kia, đang nhìn anh một cách lạnh lùng.
“Lộn xộn gì đấy?” Hoắc Vô Cữu cau mày.
Giang Tùy Châu bị y làm cho sợ hết hồn, vội vàng rút tay về.
Chỉ… Chỉ xoa chân y có mấy cái thôi mà, sao chưa gì đã nổi giận rồi!
Giang Tùy Châu sau một lúc sững sờ mới phản ứng lại.
Quên mất… Hiện giờ chân y còn đang tàn tật, chắc không thích người khác đụng chạm, mình lỡ vuốt râu cọp rồi.
Nhất thời, Giang Tùy Châu cảm thấy luống cuống tay chân.
Do mãi ảo não nên anh không chú ý rằng, Hoắc Vô Cữu ngồi trên trường kỷ đang cố chống người lên, khẽ xoay người sang một bên.
Cạnh đó, Mạnh Tiềm Sơn đã dẫn theo một đám tỳ nữ, chuẩn bị một đống túi chườm nóng hổi để vào trong chăn cho Hoắc Vô Cữu rồi đồng loạt lui xuống.
Giang Tùy Châu cũng đứng lên theo.
“… Xin lỗi.” Anh ngập ngừng một lúc rồi mở miệng. “Vừa rồi không phải ta cố ý đụng vào chân ngươi đâu.”
Hoắc Vô Cữu ngồi trên trường kỷ nghe anh nói vậy, hơi há miệng, dường như muốn nói gì đấy.
Nhưng sau đấy, y cụp mắt xuống, xuống giọng nói: “Không sao, ngủ đi.”
Giang Tùy Châu nghe y nói vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù giọng điệu vẫn còn khá cứng nhắc… Nhưng, ý y là không tính toán với mình nữa đúng không?
Anh không sợ người khác giận mình, chỉ sợ mỗi vị tổ tông này thôi. Dù sao không giống người khác, vị tổ tông này mà giận, chính là, SÁT.
Nghĩ vậy, Giang Tùy Châu đáp lại một tiếng rồi định trở về giường của mình, nhưng chợt xoay người lại nói: “Trường kỷ này sát cửa sổ quá, ngươi đi qua giường ngủ không?”
Hoắc Vô Cữu nghe vậy, chỉ nhắm mắt lại, không trả lời anh.
Ý là không muốn đổi.
Tuy Giang Tùy Châu vẫn hơi băn khoăn, nhưng cũng không có cách nào bắt y chuyển qua giường. Trông thấy tầng tầng lớp lớp chăn dày đắp trên người y, nghĩ chắc có tác dụng, nên Giang Tùy Châu không lằng nhằng nữa.
Anh trở về giường, cởi áo ngoài, nằm lại vào ổ chăn.
Trước khi nhắm mắt, anh không quên nhắc Hoắc Vô Cữu: “Nếu lại đau, nhớ phải gọi ta đấy.”
Hoắc Vô Cữu im lặng.
Giang Tùy Châu đã quen kiểu hội thoại đơn phương với tên đầu gỗ này nên sau khi nói xong, anh cứ thế nhắm mắt lại.
Trong khi đấy, Hoắc Vô Cữu đang ngồi trên trường kỷ, không hề nhúc nhích.
Mãi đến khi hô hấp trên giường trở nên nhịp nhàng, nghĩ rằng người nọ ngủ rồi, Hoắc Vô Cữu mới vươn tay kéo chăn đắp trên chân mình ra, sẵn tiện lôi mấy túi chườm nóng ra ngoài luôn.
Vừa dày vừa nặng, cộng thêm mấy thứ này, bít bùng như lò lửa, giống như sợ nướng chân anh không chính ấy.
Quả nhiên là do cách làm việc của tên Mạnh Tiềm Sơn ngu ngốc kia.
Hoắc Vô Cữu không muốn phải thừa nhận, ấm áp từ lớp chăn vừa dày vừa nặng, cùng đống túi chườm nóng hổi, lại không sánh bằng mấy cái xoa vụng về trên chân y vừa nãy của đôi bàn tay kia.
Chẳng qua, cảm giác do đôi bàn tay kia mang đến, hơi chút phức tạp, ngoại trừ ấm áp, như còn tăng thêm chút gì khác, khiến cho anh hoảng hốt, muốn trốn tránh ngay lập tức.
Thậm chí y vì vậy mà hù họa Tĩnh Vương.
Sắc mặt Hoắc Vô Cữu không dễ nhìn cho lắm, mấy cái túi chườm lần lượt bị ném ra khỏi chăn.
Mãi tới khi tay y rờ phải một thứ đồ bông bông xù xù.
Là cái Giang Tùy Châu nhét vào ban nãy đây mà.
Tay y khựng lại, bỏ qua cho bé thỏ trắng nọ, đắp chăn lại đàng hoàng, để mặc vật nhỏ ấy rúc sát bên chân y, nhẹ nhàng truyền hơi ấm lên người y.
Nhưng hình như thiếu thiếu gì đấy.
Lát sau, Hoắc Vô Cữu thử chui tay vào trong lớp chăn, để lên trên chân mình, xoa mấy cái.
… Cơ bản vô ích.
.