Trong cung có ai không biết, Tĩnh Vương là tên biến thái?
Không chỉ chơi đàn ông, mà còn chơi đến chết. Ai nấy đều nói, do hắn giống người mẹ yêu phi của mình, từ sinh ra là phải hút dương khi của đàn ông.
Nội thị nhất thời hoảng hồn, ánh mắt không tự chủ được bay về phía Hoắc Vô Cữu.
Trong vị kia đang ngồi trên xe lăn, tuy thân hình cao ráo, nhưng sắc môi có hơi tái. Y cụp mắt xuống, gương mặt vô cảm, rõ ràng thuộc kiểu tướng mạo sắc bén rạng ngời, nhưng dưới bóng người của Giang Tùy Châu, lại hiện lên chút gì đấy đáng thương.
Nhìn kỹ sẽ thấy trên chân mày có một vết thương nhỏ, không biết có phải do Tĩnh Vương điện hạ đánh không.
Nội thị chỉ lướt mắt qua rồi tránh mắt đi ngay, nên không thấy, dưới hàng mi rũ xuống của con người đáng thương ngồi sau lưng Tĩnh Vương, ẩn giấu cảm xúc gì.
Nội thị cúi đầu, tỏ ra khó xử: “Chuyện này…”
Gã do dự một lúc rồi cười gượng nói: “Vương gia, chuyện này không hợp quy củ.”
Giang Tùy Châu sắc mặt lạnh lẽo, đang định mở miệng,
Nhưng vào lúc này, từ khoé mắt anh thấy một nhóm người, đang bước lên bậc thang, chuẩn bị đến gần.
Không ít quan viên túm tụm lại, rất đỗi náo nhiệt, như các ngôi sao vây quanh vầng trăng đi theo sát một quan văn mặc triều phục màu đỏ thẫm.
Triều phục màu đỏ, Chính nhất phẩm.
Người có thể mặc bộ triều phục này, ngoại trừ Bàng Thiệu, không còn một ai.
Giang Tùy Châu cảm giác như tim siết lại.
Anh biết, tiểu thái giám này dễ gạt, nhưng Bàng Thiệu là con hồ ly ngàn năm. Anh vì Hoắc Vô Cữu mà giữ y bên mình, nếu không cẩn thận, Bàng Thiệu sẽ nhìn ra manh mối.
Anh ngập ngừng một lúc rồi hạ quyết tâm.
Ngay sau đấy, trong lúc tiếng nói chuyện lại gần, anh khẽ nghiêng người sang, một tay bắt lấy cằm của Hoắc Vô Cữu, thô bạo bắt hắn ngưỡng mặt lên như thể đang triễn lãm một món đồ.
Đôi mắt lạnh lẽo, môi lại thấp thoáng ý cười, nhìn về phía nội thị, nói: “Không hợp quy củ? Vậy ngươi nhìn cho Bổn vương, gã là nam hay nữ.”
Anh nghe thấy tiếng trò chuyện gần ngay sau lưng bỗng nhỏ dần, chắc đám người đó đang chú ý đến động tĩnh bên này.
Giang Tùy Châu hồi hộp đến tay run run.
Nhưng mong là không bị lộ tẩy, cũng mong Hoắc Vô Cữu hiểu, đây chẳng qua là biện pháp đối phó mà thôi…
Nội thị sững sờ.
Gã ngơ ngác nhìn động tác của Giang Tùy Châu, trông thấy Tĩnh Vương điện hạ với dung mạo xinh đẹp nhu mì lại mang theo chút tà khí, đang giữ chặt hàm dưới của Hoắc tướng quân, ép y ngước mặt lên, nhìn thẳng về hướng gã.
Người nọ vẫn cụp mặt xuống, theo động tác ngưỡng đầu lên, để lộ vết sẹo dữ tợn chỗ cổ áo.
Cắt ngang xương quai xanh, tuy đã kết vảy, nhưng viền sẹo vẫn còn ửng đỏ, dưới ánh đèn rực rỡ có chút khiếp đảm.
Nội thị cảm giác chân mình mềm nhũn cả ra.
“Đương… Đương nhiên là nam…” Gã lắp bắp nói.
Ngay tức thì nghe Tĩnh Vương điện hạ cất lên một tiếng cười lạnh như băng, hất mặt Hoắc Vô Cữu ra.
“Vậy không phải đúng rồi sao?”
Anh thong dong lấy một chiếc khăn lụa ra từ tốn lau bàn tay đã chạm vào Hoắc Vô Cữu.
“Đưa gã vào giữa một đống phụ nữ, ngươi không sợ xảy ra chuyện, nhưng Bổn vương không yên tâm.”
Anh từ tốn lau sạch từng ngón tay một, hơi buông lỏng tay, chiếc khăn lụa bị anh vứt xuống đất.
“Bổn vương sợ bẩn, ngươi nên biết chứ.” Anh lạnh nhạt ngước mắt lên, nói.
“Chuyện… Chuyện này…” Nội thị nhất thời không biết làm sao.
Đúng lúc này, Giang Tùy Châu nghe được tiếng cười vang lên phía sau lưng.
“Hạ quan còn tưởng là ai, hoá ra là Tĩnh Vương điện hạ!” Người nọ cười vang.
Giang Tùy Châu quay đầu lại.
Trông thấy ở vị trí cách mình mấy bước, Bàng Thiệu đang đứng đấy.
Tuy những ngày qua, anh bị lão già này gài bẫy không ít lần, nhưng đến tận hôm nay, mới xem như lần đầu tiên anh mặt đối mặt với Bàng Thiệu.
Không giống với tướng mạo xấu xí được minh hoạ trên trang giấy, lão già này vậy mà trông rất đoan chính, lúc mặc triều phục, phong thái hiên ngang phóng khoáng.
Chỉ mỗi đôi mắt, tăm tối, ánh lên tia sáng khó nắm bắt.
Giang Tùy Châu căng cứng cả người.
Anh lạnh lùng quét mắt lướt Bàng Thiệu, bày ra vẻ không mấy hào hứng, lạnh nhạt nói: “Bàng đại nhân.”
Thái độ này của anh có thể nói vô cùng thất lễ. Tuy anh là Thân vương, nhưng Bàng Thiệu vừa là Quốc cữu gia, vừa giữ chức Đại tư đồ nhất phẩm. Bàn về thân phận, hai người họ không hơn kém bao nhiêu, đừng nói đến việc, hiện giờ quốc cựu quyền thế ngập trời cỡ nào.
Nhưng Giang Tùy Châu biết, đây chính là thái độ của “hắn”.
Quả nhiên, Bàng Thiệu vẫn giữ vẻ hoà khí, không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn cúi người, dẫn dắt triều thần xung quanh hành lễ với Giang Tùy Châu, cười nói: “Tĩnh Vương điện hạ. Không hay, vì sao điện hạ lại dừng chân tại đây?”
Sắc mặt Giang Tùy Châu như lạnh thêm, khẽ liếc qua Hoắc Vô Cữu, xong như ghét bỏ mà chuyển tầm mắt đi ngay, không nhìn lâu hơn nữa.
“Không có gì.”
Anh nhích người qua, tỏ vẻ không muốn nhiều lời. “Mời Bàng đại nhân đi trước.”
Nhưng Bàng Thiệu lại không nhúc nhích, trái lại nhìn về phía nội thị: “Ngày vui của Bệ hạ, sao lại chọc giận Tĩnh Vương điện hạ?”
Nội thị nọ vội bước lên, quỳ xuống rồi nói: “Hồi bẩm Bàng đại nhân, là do Vương gia… Muốn dẫn theo phu nhân vào dự tiệc chung.”
Hiển nhiên không cần gã giải thích, lời nói cùng hành động vừa nãy của Giang Tùy Châu, Bàng Thiệu thấy cả rồi.
Lão mỉm cười, nhìn về phía Giang Tùy Châu.
“Dẫn thì dẫn, Vương gia và phu nhân phu thê tình thâm, chẳng lẽ người muốn chia rẽ uyên ương?”
Giọng lão rất từ tốn.
Sắc mặt Giang Tùy Châu tức thì trở nên khó coi, giống như nuốt phải thứ gì đó rất bẩn thỉu, mất nhiều công sức mới dằn xuống được vẻ ghét bỏ đó.
Dù vậy, vẫn cố căng mặt, khẽ xì một tiếng.
Nội thị nọ vâng dạ luôn mồm, cúi người mời Giang Tùy Châu vào chỗ.
Giang Tùy Châu như bị lời nói của Bàng Thiệu làm cho tởm lợm nên không nhìn thêm lão lấy một lần, không để ai vào mắt xoay người đi thẳng.
Bàng Thiệu đứng yên, đưa mắt nhìn theo anh rời đi.
Thấy Giang Tùy Châu đi xa rồi quan viên bên cạnh mới bất mãn nói: “Tĩnh Vương điện hạ hơi bị thất lễ rồi.”
Bàng Thiệu lại chỉ cười lắc đầu, không xem đó là ngang ngược, trái lại trong mắt còn loé lên vẻ hài lòng.
“Chẳng qua điện hạ còn trẻ thôi.” Lão từ tốn nói.
————
Quy chế trong sảnh tiệc là mỗi người một bàn, vì vậy chỗ ngồi rất rộng rãi. Hơn nữa Hoắc Vô Cữu ngồi xe lăn nên không cần kê thêm ghế, chỉ cần lấy thêm một bộ chén đũa.
Giang Tùy Châu thong dong ngồi xuống chỗ của mình. Tên nội thị dẫn đường trông thấy, lúc Tĩnh Vương điện hạ ngồi xuống, còn khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ lườm tướng quân một cái.
Nội thị vội vàng lui xuống.
Nhưng gã không thấy, lúc Tĩnh Vương điện hạ nhìn về phía Hoắc phu nhân, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, nói nhanh một câu: “Đắc tội.”
Ban nãy anh hồi hộp đến độ đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, không phải chỉ vì đây là lần đầu tiên va chạm trực diện với Bàng Thiệu nên sợ xảy ra sai sót, mà quan trọng hơn hết, là anh đã ra tay làm một loạt hành động thế này thế nọ với Hoắc Vô Cữu.
Đây chính là bức râu cọp mà!
Giang Tùy Châu thấp thỏm trong lòng, vừa tìm được cơ hội là cấp tốc nói xin lỗi Hoắc Vô Cữu ngay.
Anh cơ bản không mong ước xa xôi là Hoắc Vô Cữu sẽ đáp lại anh, còn đang nghĩ một hồi nữa về, nên bắt chuyện thế nào để có thể luận lý thành chương xin lỗi y đây.
Lại thấy Hoắc Vô Cữu nhìn về phía anh, ung dung hấp háy mắt một cái.
Như đang đáp lại anh, y hiểu.
Giang Tùy Châu sợ hết hồn, suýt nữa không giữ được vẻ lạnh lùng trên mặt.
Anh vội vã nhìn sang hướng khác, cầm chung trà trên bàn lên, uống một hớp, nhờ nó xoa dịu tâm hồn.
Ánh mắt vừa rồi của y… Là đáp lại mình à? Chắc không phải ý “Tối nay sẽ ‘xử’ ngươi” chứ?
Ngón tay của Giang Tùy Châu run lập cập.
Sau lưng anh, Hoắc Vô Cữu nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, giấu kỹ đôi chút thâm ý khó lòng phát giác xuống sâu trong đáy mắt.
Mới nãy thôi, ở trước mặt bao người, còn tỏ ra trấn tĩnh như thường, sao vừa thấy mình lại bắt đầu sợ sệt rồi?
Có điều, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một Giang Tùy Châu khi ở trước mặt công chúng.
Diễn rất giỏi, đến cả Bàng Thiệu cũng bị lừa rồi. Bộ dạng khi diễn, đúng là khiến người ta ghét thật, khó trách Kỷ Hoằng Thừa bị hắn làm cho tức lồng tức lộn, đến ngôn từ tục tĩu cũng viết hết vào thư.
Nhưng…
Y lại cảm thấy có chút gì đấy đáng yêu.
Thậm chí lúc hắn giữ cằm của y, trông có vẻ âm hiểm, thực tế ánh mắt nhìn y lại ẩn chứa chút căng thẳng và luống cuống. Vào lúc đó y cảm giác tim mình như bị quào một vuốt, nhột nhột lại tê tê.
Hoắc Vô Cữu bất giác đưa tay lên, dùng đốt ngón tay chạm nhẹ vào cằm.
Xúc cảm mềm mại lành lạnh ấy, như còn vương vấn ở đấy.
Bàn tay đó run khẽ, dường như chủ nó đang cố khống chế, nhưng hiệu quả lại không như mong muốn.
Đến mức, rõ ràng nên là hành động tàn bạo mang tính nhục nhã, nhưng do có chút đáng thương, khiến cho vẻ hung ác ấy trở nên như con cọp giấy chỉ cần chọt là rách, ngoài miệng thì gầm gru gru, thực tế thì run lập cà lập cập áp sát lại, giống như đang tìm chỗ dựa.
Việc kiềm lại mong muốn nắm lấy bàn tay đó, dường như còn cần nhiều định lực hơn cả việc chịu đựng đau đớn do khổ hình mang đến.
————
Ngoài cửa mưa tí tách không ngớt, trong điện đèn đuốc xán lạn.
Trong cung vàng điện ngọc, quan to quý tộc, ca múa thanh bình. Nếu là người ngoài, đúng là sẽ bị mê hoặc, cho rằng triều đình này vẫn như mặt trời ban trưa, còn thể kéo dài rất nhiều, rất nhiều năm.
Nhưng Giang Tùy Châu biết, khung cảnh hưng thịnh phồn hoa trước mặt, là do họ đào sạch quốc khố, vơ vét rất nhiều châu quận xung quanh, mới miễn cưỡng gom góp đủ.
Bên dưới ánh hào quang, là một bộ khung rỗng loạng choạng đổ nát.
Sắc trời chuyển màu, thái giám trên điện cất cao giọng, bốn bè thoắt chốc trở nên yên tĩnh.
Hậu Chủ tới.
Giang Tùy Châu đứng dậy theo đám triều thần, im lặng chờ Hậu Chủ ngồi xuống long ỷ, rồi theo tiếng hô của thái giám, cùng các triều thần quỳ xuống thực hiện ba quỳ chín lạy, hành lễ với Hậu Chủ.
Sau khi thi lễ xuống, chúng thần vẫn quỳ tại chỗ, đợi Hoàng đế cho họ bình thân.
Đại thái giám cầm phát trần trong tay đứng bên cạnh, chờ một lúc cũng không nghe thấy vị đang ngồi trên long ỷ lên tiếng.
… Chuyện quái gì đang xảy ra đây?
Đại thái giám lấy làm thấp thỏm, cẩn thận ngó qua, thấy Bệ hạ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi tựa vào long ỷ nguy nga, tay sờ cằm, như đang suy tư mà nhìn xuống dưới.
Đây là…?
Thái giám nhìn theo tầm mắt của gã, thấy trong tầng tầng lớp lớp chúng thần đang quỳ lạy, chỉ có duy nhất một người, như hạc trong bầy gà, lặng lặng ngồi ở đấy, trầm tĩnh đối diện với Hậu Chủ.
Ánh mắt của y trầm lắng lại lãnh đạm, đối mặt với Bệ hạ, lại không hề sợ sệt.
Hoắc Vô Cữu.
Đại thái giám biết người này. Lúc y bị áp giải về Lâm An, hắn từng đi theo Bệ hạ đến địa lao một lần. Đó là lần gặp mặt đầu tiên của người nọ và Bệ hạ, rất nhiều quân lính áp giải muốn đè y xuống để bắt y quỳ lạy, nhưng không thành công.
Cũng là vào lần đấy, Bệ hạ hạ lệnh, cắt đứt gân chân của y.
Người… Người này, hiện giờ quả thật không thể quỳ… Nhưng xem dáng vẻ của Bệ hạ, dường như muốn bắt bẻ?
Đại thái giám thoáng chút bất an.
Ngay lúc này, hắn nghe Hậu Chủ lười nhát nói.
“Chư vị ái khanh hãy bình thân.” Gã nói.
Chúng thần ở dưới nhận được thánh chỉ, sôi nổi đứng lên, ngồi về lại bàn tiệc.
Đại thái giám thở phào nhẹ nhõm.
Vị bệ hạ này, quả thực hơi chút hoang đường. Ngày xưa có tiên đè áp chế, gã còn biết vừa vừa phải phải, nhưng giờ gã là Hoàng thượng, Đại tư đồ lại nghe theo răm rắp, thành ra gã đôi lúc hoang đường đến độ không xem trường hợp, khiến cho người làm nô tài như họ luôn phải phập phòng lo lắng.
Bệ hạ không nổi giận, thuận lợi vượt qua ngày sinh nhật, là tuyệt nhất…
Nhưng ngay khi hắn vừa thả lỏng, lại nghe bệ hạ cất tiếng.
“Này… Ngũ đệ.” Giang Thuấn Hằng một tay chống đầu, còn chưa nói khai tiệc, đã bốc tôm viên trên bàn trước mặt mình lên, ném vào miệng.
“Vừa nãy, chúng thần ai nấy đều quỳ xuống… Phu nhân của người, vì sao không quỳ lạy trẫm?”