Giọng điệu của Kỷ Hoằng Thừa không hề khách sáo chút nào, Hoắc Vô Cữu có thể nhận ra, bức thư này của Kỷ Hoằng Thừa, cơ bản chính là mang ý viết cho Giang Tùy Châu xem.
Suy cho cùng, Kỷ Hoằng Thừa có ngu đến đâu cũng sẽ không tin rằng, thư của mình có thể chuyển đến tay Hoắc Vô Cữu một cách dễ dàng như vậy, thậm chí lọt qua mắt Giang Tùy Châu.
Trong thư, gã liệt kê tỉ mị tội ác của Giang Tùy Châu vào sáng nay. Bắt đầu từ lúc gã gặp Giang Tùy Châu, rồi đến khi Giang Tùy Châu ở ngay trên triều nói mấy lời khốn nạn, mỗi một việc, Kỷ Hoằng Thừa lại đính kèm thêm lời mắng dài tràng giang đại hải.
Vì gã là một võ tướng vô học, có lẽ vì càng mắng càng kích động, nên khúc sau trong thư toàn mấy câu mắng chửi thô tục không nỡ nhìn thẳng.
Cơ bản gã đang mượn bức thư này, chỉ thẳng vào mặt Giang Tùy Châu mà chửi.
Hoắc Vô Cữu tiếp tục xem xuống, khoé môi không tự chủ được dần dần nhếch lên.
Y không ngờ Tĩnh Vương điện hạ khi ở trước mặt y thì dè dặt cẩn trọng, đến mức châm chước từng câu từng chữ, nhưng sau lưng lại phách lối như thế, thậm chí còn hùng hồn lừa được cả triều văn võ bá quan.
Nói y mặc cho hắn chà đạp? Còn nói y ngang bướng khó dạy, hắn phải dùng ít “thủ đoạn”?
Ngón tay của Hoắc Vô Cữu trong vô thức vuốt ve mép thư.
Y bỗng muốn nhìn thấy dáng vẻ diễu võ dương oai khi nói mấy lời này của Giang Tùy Châu, không biết sẽ trông như thế nào.
Tôn Viễn đang đứng sau lưng y sợ hết hồn.
Hắn thấy, dưới ánh nến, không biết Hoắc phu nhân thấy gì trong thư mà khoé môi càng lúc càng cong lên. Y vốn mang lại cảm giác sắc bén lạnh lẽo, giờ đây mỉm cười, giống như một con thú hoang đang co người thủ thế trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra, cắn đứt cổ họng mục tiêu.
Bức thư mau chóng được đọc xong.
Hắn thấy tay y thoáng khựng lại rồi lật bức thư về đoạn đầu, tỉ mỉ đọc lại lần nữa.
… Gì đây?!
Trong giây phút ngắn ngủi Tôn Viễn thậm chí nghĩ rằng, mật thư hắn đưa cho Hoắc Vô Cữu, là kế hoạch ám sát đương kim Thánh Thượng.
—— Bằng không, sao có thể khiến y thấy hứng thú vậy chứ?
… Có cần thông báo cho Vương Gia không.
Ngay lúc này, ánh nến trên bàn chớp động, ngoài cửa sổ loáng thoáng vang lên tiếng bước chân.
Có vẻ như Giang Tùy Châu trở về.
Tôn Viễn nghe tiếng vang, bèn vội vã bước lên, lấy trản đèn lại cho Hoắc Vô Cữu, tỏ ý mong y mau đốt thư đi.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu đưa thư đến bên ngọn đèn, ngay vào lúc ánh lửa sắp bén mồi, lại ngừng tay.
Tôn Viễn ngỡ ngàng nhìn y.
Hoắc Vô Cữu khựng lại trong chốc lát, cuối cùng rút thư về.
Gấp bức thư lại một cách cẩn thận, cất vào ngực áo.
Tôn Viễn bị một loạt hành động này của y làm cho sững sờ.
Song chỉ thấy Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng lại thờ ơ, độ cong nơi khoé môi cũng biết mất vô tung.
“Ngớ ra làm gì đấy?” Y hỏi.
Đôi mắt đen sâu hút, như có thể khoét tim người ra mà nhìn thấu. Tôn Viễn sững sờ, xong lại hấp tấp để trản đèn lại chỗ cũ trong tiếng bước chân dồn dập đến gần.
————
Lúc Giang Tùy Châu trở về phủ, đêm đã khuya.
Buổi lâm triều hôm nay vốn đã làm anh ngắc ngoải, lại phải đến Bộ Lễ bận rộn cả ngày, sắc trời ngã màu, bước chân anh đã loạng choạng.
May mà Quý Du biết sức khoẻ anh không tốt nên cũng không khó dễ anh, chuyển hơn phân nửa công việc vốn thuộc về Giang Tùy Châu cho môn sinh của ông.
Cũng nhờ vậy, Giang Tùy Châu mới có thể về phủ vào giờ này.
Anh ngồi bộ liễn về đến tận viện, loạng choạng bước vào cửa, chỉ cảm giác miệng lưỡi khô đắng, bèn ngồi xuống cạnh bàn, sai Mạnh Tiềm Sơn châm trà cho mình.
Mạnh Tiềm Sơn nhìn sắc mặt anh tái nhợt, vội vàng đặt ly trà vào tay Giang Tùy Châu rồi khom người hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ ạ? Nô tài sai người mời đại phu đến, bắt mạch cho ngài được không?”
Giang Tùy Châu xua tay, khi nói chuyện, giọng khàn khàn, đến cả hơi thở cũng lung lay: “Không cần.”
Anh cảm nhận được, hiện tại đầu óc choáng váng, đều do quá mệt mà thôi, mời đại phu qua dày vò đến nửa đêm còn không bằng đi nghỉ cho sớm.
Mạnh Tiềm Sơn không yên lòng vâng lời, lùi sang một bên.
Giang Tùy Châu uống mấy ngụm trà, thấm nhuận giọng, cảm giác khá hơn chút.
Anh đặt ly xuống bàn, đang định đứng dậy đi rửa mặt thì thấy một phong thư trên bàn.
Nhìn phong thư duyên dáng lại tinh xảo, giống như thư tình của mấy cô nương.
Giang Tùy Châu không kiềm được lòng hiếu kỳ: “Đây là thư ai gởi đến?”
Phong thư này do chính Mạnh Tiềm Sơn giao đến tay Hoắc Vô Cữu vào hôm nay, tất nhiên biết phong thư này mang ý gì. Bây giờ được Giang Tùy Châu hỏi, lập tức như tìm được người để tố cáo, hấp tấp bước lên cướp lời: “Hồi bẩm Vương gia, là do phu nhân của Trần đại nhân – Trần Đễ đưa đến!”
Trần Đễ?
Giang Tùy Châu cau mày.
Tuy chỉ là một quan viên ngũ phẩm, nhưng lại là bà con xa bắn đại bác chưa đến của Bàng Thiệu. Người này không có bản lĩnh gì đáng nói, nhưng biết luồn cúi, giỏi nhất là nịnh bợ Bàng Thiệu, vì vậy lăn lộn ở kinh thành xem như thuận buồm xuôi gió.
Phu nhân của gã, đưa thư đến chỗ mình làm gì?
Thấy Giang Tùy Châu cau mày không nói, Mạnh Tiềm Sơn vội chêm vào: “Thư này đưa cho Hoắc phu nhân.”
Giang Tùy Châu nhìn về phía Hoắc Vô Cữu thì thấy Hoắc Vô Cữu thờ ơ ngước nhìn.
“Tiệc ngắm hoa.” Hoắc Vô Cữu nói bằng chất giọng trầm thấp, hững hờ.
Ngắm hoa?
Giang Tùy Châu mở phong thư, rút thư ra, thấy bên trong là một thiệp mời, mời Hoắc Vô Cữu đến phủ gã ngắm hoa vào một tháng sau.
Chân mày của Giang Tùy Châu nhíu càng chặt, không đợi xem hết thiệp đã quẳng cả thiệp lẫn phong bì vào tay Mạnh Tiềm Sơn.
Một tên hai tên, đều không phải thứ tốt lành gì.
Triều Cảnh suy yếu đến mức này, không thoát khỏi tên hôn quan kia cùng đám quỷ nịnh bợ trong triều. Cả ngày rảnh rỗi phát sợ, không biết nghĩ cách nâng cao sức mạnh quốc gia để chống lại Bắc Lương, thay vào đó lại tìm mọi cách sỉ nhục tù binh nước địch, cứ như thể chỉ cần làm vậy thì họ sẽ tìm về được ngôi nhà của chó nhà có tang.
Sáng ngày, Giang Tùy Châu đã bị Hậu Chủ bức bách phải đưa Hoắc Vô Cữu vào cung dự tiệc, giờ lại gặp một tên quan tép riu dám nghênh ngang lấy Hoắc Vô Cữu ra trò mua vui. Anh vốn đã mệt trong người, giờ không cách nào áp chế bức bối dồn nén cả ngày nay.
Anh là người hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nay đến giọng nói cũng thoáng lửa giận: “Từ đâu đưa đến thì trả về đó.”
Mạnh Tiềm Sơn hết hồn: “Vương gia…”
Lại thấy Giang Tùy Châu quắc mắt nhìn nó: “Sao, không muốn ngắm vườn hoa nát của gã, có vấn đề gì à?”
Mạnh Tiềm Sơn lắc đầu nguầy nguậy, dù hơi khó xử, cũng không dám nói ra miệng. Bạ𝘯 đa𝘯g đọc t𝑟u𝘺ệ𝘯 tại — t𝑟um t𝑟u𝘺e𝘯.v𝘯 —
Nhưng vào đúng lúc này, Hoắc Vô Cữu lên tiếng.
“Người này chắc đã được Bàng Thiệu gợi ý, không đạt được mục đích, sẽ không thôi.”
Giang Tùy Châu vốn định lấy ly trà, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp bèn ngừng động tác lại, nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu ngồi trên xe lăn, thấy Giang Tùy Châu nhìn y, thong thả nói tiếp.
“Chúng nhắm vào ta, không liên quan đến ngươi.” Y nói.
Y biết, mình hiện giờ thân ở Nam Cảnh, chuyện thế này, chắc chắn sẽ xảy ra không ít. Lúc trước y may mắn tránh được một đôi lần, hoàn toàn nhờ vào Giang Tùy Châu lén gánh thay y.
Mỗi lần Giang Tùy Châu thay y ngăn lại, chúng lại nhân cơ hội cắt một miếng thịt từ người hắn. Trên người Tĩnh Vương có bao nhiêu thứ đáng giá, đủ để hắn vẫn luôn chắn trước y?
Y không muốn làm một con rùa đen rút đầu, cũng không muốn để người ngoài gánh vác thay y.
Vừa dứt lời, y rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của Giang Tùy Châu. Điều này khiến nhịp tim Hoắc Vô Cữu bất giác lỗi nhịp, vội vàng dời mắt, không nhìn hắn nữa.
Chỉ mong Tĩnh Vương đừng suy nghĩ lung tung. Y chẳng qua muốn vạch rõ giới hạn với đối phương, không cần lòng tốt tự hy sinh bản thân của đối phương thôi…
Lại nghe Giang Tùy Châu gằn giọng khàn khàn.
“Không liên quan đến bổn vương?” Anh cười khẩy. “Gả vào phủ của bổn vương, sao lại không liên quan? Chẳng nhẽ một người đàn ông như ngươi xen trong một đám đàn bà ngắm hoa, mất mặt không phải bổn vương sao?”
Nói xong lời này, Giang Tùy Châu lập tức đứng dậy bỏ vào trong rửa mặt.
Vừa đi, anh vừa oán thầm.
Nếu ba năm sau, ngươi không chém đầu, chừa cho ta một con đường sống, đương nhiên không liên quan đến ta rồi!
Đương nhiên anh biết, tên quan tép riu này dám đưa thư đến Vương phủ của anh là do ỷ có Bàng Thiệu làm chỗ dựa sau lưng. Còn tại sao Bàng Thiệu làm chỗ dựa cho gã — Hiển nhiên là vì, gã làm chuyện này, rất có thể khiến Hậu Chủ hài lòng.
Bàng Thiệu đương nhiên vui lòng ủng hộ.
Khoảng thời gian này, Giang Tùy Châu đã bị chúng hành hạ đến nỗi học được gặp chiêu phá chiêu. Dù sao có thể cản thì cản, đến khi không cản được nữa, để sau rồi nói.
Nghĩ vậy, Giang Tùy Châu làm vệ sinh sạch sẽ xong tắm rửa một lúc, mới từ trong đi ra.
Anh mệt nhọc một ngày, tắm rửa sạch sẽ xong cảm thấy cả người như nhẹ bẫng đi, chỉ muốn ngã xuống giường, ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng khi anh quay về phòng ngủ, đang định đi đến trường kỷ của mình thì thấy Hoắc Vô Cữu đang ngồi bên trường kỷ của anh, lẳng lặng đọc sách.
… Y đang làm gì?
Giang Tùy Châu thoáng ngơ ngác, đứng trân tại chỗ.
Hoắc Vô Cữu nghe thấy tiếng vang bèn ngẩng đầu lên, trên mặt không cảm xúc, hất cằm về hướng giường.
“Đi qua đó ngủ.” Giọng y dứt khoác, nghiêm khắc giống như đang ra lệnh cho thuộc hạ.
Giang Tùy Châu phản ứng không kịp, nhìn theo về phía giường.
Chỉ thấy trên giường đã được trải chăn gối đàng hoàng, trên bàn đầu giường, còn để một viên thuốc.
“Còn nữa, thuốc trên bàn, uống.”
Anh nghe Hoắc Vô Cữu nói.
————
Tác giả lời muốn nói:
Hoắc Vô Cữu: Đại ca không biết cách nói chuyện, nhưng đại ca yêu ngươi.