Ánh mắt Giang Tùy Châu từ ngạc nhiên biến thành tức giận, chỉ cảm giác như máu xộc lên tận óc, giận đến hai tai cũng đỏ bừng lên.
Ngay giây sau, anh nghiến chặt răng, gằn từng chữ: “Mạnh Tiềm Sơn!”
Anh thấy, chắc hẳn Mạnh Tiềm Sơn phải mừng vì anh không phải “hắn”, nếu không, hôm nay hắn chắc chắn phải đổ máu ngay tại đây, cái chết êm ái chính là kết quả tốt nhất với hắn rồi,
Mạnh Tiềm Sơn ngỡ ngàng, đến lúc này mớt chợt phát hiện mình lỡ vuốt nhầm vó ngựa rồi.
Hắn sợ hết hồn, lắp bắp giải thích: “Nô tài… Nô tài thấy chủ tử không để ai hầu hạ, bèn, bèn nghĩ dù sao bể tắm to, cũng tiện, nên… nên…”
Chính hắn cũng không đưa ra được câu kết trọn vẹn.
Da thịt lộ ra ngoài có chút lạnh, Giang Tùy Châu khép lại lớp áo trong đang lỏng lẻo, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho ngữ điệu bản thân có vẻ bình tĩnh: “Hai ngày trước đại phu mới thay băng cho y, ngươi quên? Giờ lại cho y đi ngâm nước nóng, Mạnh Tiềm Sơn, nếu não của ngươi dùng để trưng, có cần Bổn vương tìm người móc ra cho ngươi không.”
Do sức khoẻ yếu, hiện giờ tức giận, từ giọng nói nghe ra anh đang run lập cập.
Mạnh Tiềm Sơn không để ý tới gì khác, hớt hãi đẩy xe lăn chạy mất dạng.
Dù đang chạy, hắn để Hoắc Vô Cữu bị va chạm, lảo đảo một đường, đẩy Hoắc Vô Cữu trở về phòng ngủ.
Giang Tùy Châu thở phào nhẹ nhõm, cởi áo ra lần nữa.
Bị Mạnh Tiềm Sơn doạ một chập, suy nghĩ của y cũng trở nên rối loạn. Có điều, bể nước nóng này được chuẩn bị kỹ càng, độ ấm thích hợp, ngâm mình, vẫn là một chuyện đáng hưởng thụ.
Giang TùyChâu ngâm mình trong bể, ngâm đến khi thấy hơi mệt, mới đứng dậy thay quần áo khác, trở về phòng ngủ.
Mạnh Tiềm Sơn bị doạ chạy từ đời nào, hiện giờ trong phòng ngủ chỉ còn lại Hoắc Vô Cữu ngồi trên xe lăn đọc sách.
Giang Tùy Châu hơi lúng túng.
Tất cả do thằng đần Mạnh Tiềm Sơn bộp chộp… Canh ngay lúc anh tắm, đẩy Hoắc Vô Cữu vào trong.
Anh vừa lau tóc, vừa đi đến bên trường kỷ ngồi xuống. Có lẽ do ban nãy Hoắc Vô Cữu hiếm khi đáp lại anh nên anh cũng bắt đâu thả lỏng, bèn thẳng thắng mở lời.
“Là do Mạnh Tiềm Sơn ẩu tả.” Anh nói.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu thả sách xuống, dửng dưng nói: “Không sao.”
Nói xong thì lăn xe, tự đi ra sau làm vệ sinh.
Giang Tùy Châu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không phải ảo giác của anh… Tuy hôm nay Hoắc Vô Cữu vẫn đối xử lạnh nhạt với anh, nhưng đã chịu phản ứng lại anh.
—— Dù là cự tuyệt.
Nhưng từ đó cũng đủ chứng minh, cố gắng của anh là có ích —— Ít nhất, Hoắc Vô Cữu cảm nhận được sự săn sóc của anh với y.
Giang Tùy Châu nhìn bóng lưng y biến mất sau bình phong, thu hồi ánh mắt, cầm quyển sách vừa đọc được nửa chừng lên, dựa vào trường kỷ đọc tiếp.
Ngay khi nằm xuống, anh đã lập tức cảm nhận được khác biệt.
Đệm dầy thêm một tầng, gối cũng được đổi khác, thậm chí còn có một cái chăn bông sờ rất thoải mái để trên trường kỷ.
Thoạt nhìn, có lẽ Mạnh Tiềm Sơn tin mấy lời bịa đặt vớ vẩn lúc sáng của anh, sợ anh vì vậy mà chịu khổ nên chuẩn bị riêng cho anh đây mà.
Giang Tùy Châu ngay lập tức tha thứ cho lỗi lầm lúc ban nãy của Mạnh Tiềm Sơn.
Trên đời này còn gì sung sướng hơn việc có thể ngủ một giấc ngôn à?
Xét hiện tại, tạm thời chưa có.
————
Nhưng Anh không biết rằng, sau khi Hoắc Vô Cữu lăn xe vào gian sau, thì dừng ngay tại chỗ.
Tay y trượt khẽ trên tay vịn.
Ở trước mặt y, hơi nước nóng ẩm phả thẳng vào mặt. Trong làn màn sương trắng mờ ảo, là bể nước nóng trống không, cùng vệt nước vương trên đất.
Cánh hoa trong bể dập dờn theo sóng nước, giá treo bên cạnh còn mắc quần áo thay ra của người nọ.
Cảnh tượng như vậy, luôn dễ gợi lại hình ảnh vừa nhìn thấy.
Ví như, người nọ tóc đen xõa tung, áo trong cởi nửa chừng, lúc xoay người lại, bỗng để lộ một mảng ngực trơn nhẵn.
Hoắc Vô Cữu quanh năm suốt tháng ở trong quân, thấy quá nhiều cơ thể đàn ông, đến mùa hè, một đám đàn ông trai tráng còn rủ nhau ra bờ sông tắm.
Nhưng… Y chưa từng thấy đàn ông nào như vậy.
Không phải có phải do hắn chưa từng phơi nắng, hay do tướng mạo quá xuất chúng, chỉ mới sượt qua, Hoắc Vô Cữu đã vội vàng tránh mắt đi.
Y chưa từng thấy… đàn ông như thế, thậm chí khiến y không thể trong thời gian ngắn tìm được một từ hình dung thích đáng, không mang cảm giác dâm dục.
Giờ nhớ lại, những người đàn ông y từng gặp, dù là “trần trụi” gặp gỡ, hai bên đều không cảm thấy có vấn đề gì, chưa từng có ai giống như Tĩnh Vương, vội vàng mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi nói sau, lại còn vì vậy mà ngượng đỏ tận mang tai.
… Giống như một cô nương mới lớn.
Tuy với Hoắc Vô Cữu mà nói, ấn tượng về cô nương mới lớn là một khoảng không trống rỗng, nhưng khi nghĩ đến Giang Tùy Châu, bất chợt lại hiện lên suy nghĩ ác liệt này.
Ngay cả trái tim, cũng theo đó đập nhanh như trật nhịp.
————
Giang Tùy Châu được một đêm say giấc, ngủ thẳng đến sáng hôm sau, khi dậy chỉ thấy thần thanh khí sảng, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sáng sớm Mạnh Tiềm Sơn đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, không biết có phải do tối qua chọc cho Giang Tùy Châu bực tức, nên sáng nay đồ ăn bày trên bàn chẳng những rất phong phú, hơn nữa đều là món Giang Tùy Châu thích.
Giang Tùy Châu thong dong liếc Mạnh Tiềm Sơn một cái, thấy nó đang cười gượng lấy lòng nhìn lại mình.
Anh không lên tiếng, thờ ơ thu hồi ánh nhìn.
Dọa nó một chập cũng được, đỡ sau này nó lại lanh chanh, gây thêm phiền cho anh.
Vì vậy, mãi đến lúc dùng cơm xong, Giang Tùy Châu mới lạnh nhạt cất tiếng nói chuyện với Mạnh Tiềm Sơn.
“Có phải đến ngày Hoắc phu nhân đổi thuốc rồi không?” Anh hỏi.
Mạnh Tiềm Sơn gật đầu lia lịa: “Chốc nữa đại phu sẽ đến, Vương gia yên tâm ạ.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, hơi ngừng lại, xong mới tiếp tục: “Hôm nay là ngày mấy?”
Mạnh Tiềm Sơn vội trả lời: “Bẩm Vương gia, mùng tám.”
Giang Tùy Châu gật đầu.
“Bốn ngày rồi. Lát nữa ngươi phái người đến viện của Cố phu nhân báo trước, tối nay Bổn vương đến đó dùng bữa.”
Mạnh Tiềm Sơn trợn tròn mắt.
Vương gia! Ngài… Lời này sao ngài có thể nói trước mặt Hoắc phu nhân được chứ!
Mạnh Tiềm Sơn trong một thoáng bàng hoàng nhìn chằm chằm Giang Tùy Châu, đến tận khi Giang Tùy Châu không thấy nó trả lời liếc mắt nhìn sáng, nó mới ngơ ngác gật đầu đáp: “Dạ… Lát nữa nô tài sẽ làm ngày…”
Giang Tùy Châu nhìn nó thêm một chốc, khẽ nhíu mày.
Thằng oắt này trưng ra vẻ mặt gì đây, ngay trước mặt Hoắc Vô Cữu, lại nhìn chằm chằm anh như thể anh là tên đàn ông bội bạc!
Nhỡ đâu để Hoắc Vô Cữu nhìn thấy, hiểu nhầm thì sao?
Giang Tùy Châu vội vàng lia mắt qua Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu đang nghiêm túc ăn cơm, như không nghe thấy gì.
—— Cũng đúng, từ sau khi anh cưới Hoắc Vô Cữu vào nhà, vẫn luôn chung sống một cách bình yên vô sự, chưa từng làm chuyện gì khác người. Chắc rằng trong lòng Hoắc Vô Cữu cũng tự hiểu, biết quan hệ của anh và y không giống quan hệ của anh và hai người Cố Trường Quân.
… Tuy sự thật thì quan hệ của anh và hai người Cố Trường Quân cũng rất trong sáng.
Nghĩ vậy, Giang Tùy Châu thấy yên tâm hơn, nhìn cũng sắp đến giờ bèn đứng dậy, đi đến Bộ Lễ “câu cá” tiếp.
Duy chỉ có Mạnh Tiềm Sơn, mặt mày sầu lo nhìn Hoắc Vô Cữu.
Cuối cùng nó đã hiểu, thế nào gọi là Hoàng thượng không gấp thái giám gấp rồi.
Đàn ông, đúng là hạng phân chia rạch ròi nửa người trên và nửa người dưới mà. Giống như Vương gia ấy, hôm qua còn đầy thành khẩn thâm tình bộc bạch với nó rằng, yêu Hoắc phu nhân đến nhường nào, yêu đến độ chỉ xỉ nhục y thôi cũng không đành lòng, hôm nay lại ngay trước mặt Hoắc phu nhân, nói muốn đi đến chỗ của thiếp.
Mạnh Tiềm Sơn rầu rỉ nhìn nét mặt thờ ơ, dáng vẻ không để tâm của Hoắc phu nhân.
Suy tính một hồi, nó ra khỏi phòng, tìm một tỳ nữ, sai ả truyền đạt mệnh lệnh của Vương gia cho Cố phu nhân thì vòng trở lại, đứng trước mặt Hoắc Vô Cữu.
“Cố phu nhân vào phủ đã lâu, chủ nhân, điều này người cũng biết mà.” Nó treo lên nụ cười gượng gạo, dè dặt nói.
Một tiếng xưng “chủ nhân” này đủ thấy Mạnh Tiềm Sơn nể mặt Hoắc Vô Cữu thế nào. Bình thường, toàn do đám người hầu trong viện các thiếp tự gọi thiếp nhà mình. Đại công công hầu hạ bên cạnh Vương gia như nó, đương nhiên sẽ không hạ mình như vậy.
Hoắc Vô Cữu ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Mạnh Tiềm Sơn.
Thấy Mạnh Tiềm Sơn đang trưng ra gương mặt cười lấy lòng, khuyên nhủ: “Tính tình Cố phu nhân hơi ương bướng, mấy ngày không gặp Vương gia là lại ầm ĩ cả lên. Mỗi lần vậy Vương gia đều thấy phiền, thành ra rất sợ hắn ầm ĩ, chứ không phải thật lòng sủng ái phu nhân kia đâu.”
Hoắc Vô Cữu chau mày.
Nó nói mấy chuyện này với y làm gì? Tĩnh Vương muốn đi đâu, làm gì, liên quan gì đến y?
Nó nói cứ như thể anh là một người đàn bà tranh giành tình yêu chốn hậu trạch.
Lại nghe Mạnh Tiềm Sơn tiếp tục lải nhải: “Huống hồ, vị Cố phu nhân kia cũng không phải người biết nói lý lẽ. Tuy rằng Vương gia che chở người trong viện của mình, nhưng chưa chắc ngăn được vị đó ghen tuông xằng bậy, đến tìm người sinh sự, đúng không? Vương gia đến đó qua đêm, cũng vì muốn tốt cho người…”
Hoắc Vô Cữu nghe nó lằng nhằng một hồi, chỉ thấy ồn ào, đang định bảo nó ngậm miệng lại, nhưng bất ngờ nghe đến hai chữ “qua đêm”.
Cảnh tượng tối qua y đột nhiên nhìn thấy, như đang tái hiện lại trước mắt.
Y nhớ lại vòng eo thon thả trơn nhẵn, cùng với vành tai đỏ bừng vì giận, cùng với giọng nói trong trẻo ôn hòa của anh ngày đó, cách một cánh cửa, anh nhỏ giọng, dịu dàng nói, anh thích y từ lâu rồi.
Một người đàn ông như vậy, qua đêm cùng người đàn ông khác, sẽ trông như thế nào?
Y thoáng sững sờ.
… Y đang nghĩ gì vậy!
Ý nghĩ này đến quá đột ngột, khiến anh định thần lại mới phát hiện mình mất cảnh giác, sau đấy khó tránh khỏi bức bối.
Anh giương mắt, lạnh lùng nhìn Mạnh Tiềm Sơn.
Chỉ một ánh mắt, Mạnh Tiềm Sơn đã bị dọa đến tắt tiếng, ngậm miệng ngay tức thì.
Nó run rẩy nhìn Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu ngước mắt lên nhìn nó, tuy phải từ dưới nhìn lên, nhưng ánh mắt hung ác đó có thể khiến cho đối phương bất giác muốn quỳ xuống trước mặt anh.
Hoắc Vô Cữu khựng lại.
… Y so đo gì với một tên thái giám mất não chứ.
Y thu hồi ánh mắt.
Tuy bây giờ, y là thiếp trên danh nghĩa của Giang Tùy Châu, nhưng với y mà nói, chẳng qua là đổi nơi ngồi tù mà thôi. Y đã không khom lưng cúi đầu chốn thiên lao của Nam Cảnh, hiển nhiên cũng sẽ không bị đồng hóa ở nơi thế này.
Đương nhiên, y cũng không đến nổi, vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà ra vẻ hung thần ác sát với tên thái giám.
Nghĩ vậy, Hoắc Vô Cữu lại giương mắt, nhìn về Mạnh Tiềm Sơn.
“Cút ra ngoài.” Y nói.
Không thấy dịu đi tí nào, mà thay vào đó còn tăng thêm cảm giác hung hăng.