Sau khi mọi người thu dọng phòng ngủ, hầu hạ Giang Tùy Châu rửa mặt thay quần áo ngủ xong xuôi thì bị Giang Tùy Châu đuổi hết ra ngoài.
“Không cần người ở lại đây.” Giang Tùy Châu ngồi dựa đầu giường, tay cầm một quyền sách, lạnh nhạt căn dặn: “Bổn vương muốn xem sách, chốc nữa sẽ tự nghỉ ngơi.”
Nghe nói thế, Mạnh Tiềm Sơn nhìn một Giang Tùy Châu lạnh lùng ngạo mạn, rồi lại liếc thoáng qua gian sau.
Hoắc phu nhân đang một mình ở đấy vệ sinh rửa mặt.
Mạnh Tiềm Sơn tự nhận tinh ý mà vâng lời, dẫn mọi người lui xuống.
Trong phòng ngủ không còn hạ nhân nào lưu lại, khi Mạnh Tiềm Sơn bước ra ngoài, còn tri kỷ khép cửa lại dùm Giang Tùy Châu.
Mọi người đi hết, trong một thoáng căn phòng rộng lớn đột nhiên trở nên cực kỳ im ắng, chỉ còn lại tiếng nước ở gian sau.
Không có ai kế bên rồi.
Giang Tùy Châu thở phào một hơi, thả lỏng người, quẳng sách xuống, ngã phịch ra giường.
Khổ quá mà, anh tưởng rằng chỉ cần ngủ trên trường kỷ một đêm, lại không ngờ rằng, bắt đầu từ lúc bản thân vượt thời gian đến đây, chưa có cơ hội ngủ giường một lần nào.
Anh thầm hạ quyết tâm.
Phải nhanh chóng tăng cao độ tín nhiệm của Hoắc Vô Cữu đối với mình lên, sau đó tìm cơ hội tống y khỏi phòng mình.
Có điều, dù thế nào thì… bây giờ, số ngủ trường kỷ, xem chừng là trốn không thoát rồi.
Tựa vào đầu giường bình tâm lại trong chốc lát, Giang Tùy Châu khuất phục trước số mệnh mà nhặt sách lên, ngồi ngay ngắn lại.
Anh tuy tay cầm sách nhưng lại không xem vào được chữ nào, ngó đôi ba chữ lại không tự chủ được cúi đầu, vỗ vỗ trường kỷ.
Ừm… May quá, trường kỷ trong phòng mình, sờ tới sờ lui thấy khá thoải mái đấy chứ.
Nghĩ vậy, anh một tay chống người, xoay đầu nhìn ra sau.
Khá rộng, nhìn thì tầm 1m5, chắc để ban ngày có thể nghỉ ngơi. Chỗ tựa lưng phía sau còn để mấy cái gối tựa, trông có vẻ chắc chắn, không biết có mềm không.
Giang Tùy Châu nghiêng người, ôm một cái, bóp thử.
Ồ, mềm ghê.
Từ nhỏ Giang Tùy Châu đã không phải lo cơm áo, không ngờ rằng có một ngày, sẽ mừng rỡ vì có được trường kỷ có thể giúp anh nghỉ ngơi, có được gối đầu thoải mái để nằm.
… Thật sự là hai ngày vừa rồi, anh không có được một giấc ngủ ngon, thật sự có hơi dị ứng với mấy thứ như trường kỷ thế này.
Sờ thật sự rất mềm, khóe miệng Giang Tùy Châu không kiềm được lây dính niềm vui, lại bóp bóp gối tựa.
Bỗng dưng, một tiếng… Két.
Giang Tùy Châu bất ngờ không kịp chuẩn bị, càng trở nên hoảng hốt, vội vàng xoay đầu lại.
Giờ anh mới phát hiện, không biết Hoắc Vô Cữu đã đi ra từ lúc nào, đang ngồi ngay cửa ra vào gian sau, một đôi mắt đen hút, lẳng lặng nhìn anh.
Tiếng động ban nãy, là tiếng xe lăn của y phát ra.
Giang Tùy Châu ném gối tựa đi ngay.
… Mới rồi thả lỏng quá đà, nhất thời quen mất trong phòng còn một người!
Anh có hơi luống cuống tay chân, vội vã cầm sách lên, chỉnh lại tư thế ngồi. Nhưng sau lưng anh, đống gối tựa vốn được xếp ngăn nắp, đã bị xổ lung tung, nhìn là biết ngay anh vừa làm trò gì.
Giang Tùy Châu bị bản thân làm cho xấu hổ đến nỗi da đầu cũng căng lên.
May thanh, Hoắc Vô Cữu vẫn không để ý gì đến anh.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu không ngừng lại trên người anh lâu. Giống như cơ bản không nhìn thấy anh vậy, Hoắc Vô Cữu chỉ thoáng lướt mắt qua anh rồi dời đi ngay, xoay xe lăn đi hướng ra ngoài.
Giờ phút này Giang Tùy Châu bỗng thấy đội ơn cái điệu bộa lạnh lùng phớt đời này của y ghê.
Anh hắng giọng, đặt một tay lên trán, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thuận tiện che lại mắt mình.
Anh nhìn chằm chằm vào sách, lạnh lùng nói: “Người ngủ trên giường.”
Nói xong, anh không hề ngẩng đầu lên.
Mặc dù bày ra dáng vẻ chuyên tâm đọc sách, thật chất lỗ tại Giang Tùy Châu đang hoạt động công suất 120%, cẩn thận bắt lấy hướng đi của Hoắc Vô Cữu.
Anh nghe thấy Hoắc Vô Cữu xoay xe lăn đến bên giường, lại nghe tiếng y từ từ dịch người qua giường, sau đấy nhẹ nhàng nằm xuống, sau đấy nữa là một khoảng im lặng.
Giang Tùy Châu thở phào một hơi.
Anh tự lẩm nhẩm: Chỉ cần Hoắc Vô Cữu không nhắc đến, ta việc gì phải xấu hổ chứ. Ta không xấu hổ.
Có điều lần tẩy não này không được thành công cho lắm. Suốt nửa canh giờ tiếp theo, anh đều không đọc sách vào được, không ngừng lập đi lập lại chuyện ban nãy.
Dáng vẻ ngồi bóp gối tựa như thằng ngu của bản thân, có lẽ không bị Hoắc Vô Cữu phát hiện nhỉ? Tiếng động ban nãy nghe được, là tiếng xe lăn, lúc đó y vừa mới ra, chưa chắc đã phát hiện được mình đang làm gì…
Trong đầu Giang Tùy Châu đang diễn ra cuộc chiến thiên thần ác quỷ, hận đến nỗi sắp nhìn thủng luôn quyển sách đang cẩm trên tay, lại không chú ý đến, Hoắc Vô Cữu đang nằm trên giường, thoáng lia mắt nhìn anh.
Xem trọn dáng vẻ cúi thấp đầu, hai tay bụm mặt xấu hổ của anh.
Thỏ khoác da hồ ly, bất cẩn để lộ cái đuôi nhỏ rồi.
Hoắc Vô Cữu khẽ động môi.
――――
Đêm khuya.
Hoắc Vô Cửu nằm trên giường không nhúc nhích, Giang Tùy Châu tự đi tắt đèn, kéo tấm thảm qua, rồi cứ vậy ngủ trên trường kỷ.
Quả nhiên, đêm nay anh ngủ rất ngon.
Cái trường kỷ này cũng không phải rất thoải mái, nhưng đã hai ngày liên tiếp gần như thức trắng đêm không ngủ, đã đốt trụi sức sống của Giang Tùy Châu. Vì vậy, anh vừa chạm đầu vào gối đã ngủ ngay, một đêm không mộng mị.
Cho đến khi nắng mai ló dạng.
Giang Tùy Châu đang lúc mớ ngủ thì cảm thấy như có người đang dè dặt vỗ anh. Anh mơ màng mở mắt, đập vào mắt là Mạnh Tiềm Sơn mang theo vẻ mặt khiếp đảm đứng trong ánh bình minh chập chờn.
Giang Tùy Châu bị giật bắn khỏi cơn mơ ngủ.
Anh ngồi dậy, thấy Mạnh Tiềm Sơn đang khom mình đứng trước mặt anh, trong tay cầm một phong thư. Vẻ mặt hắn sững sờ, hết nhìn giường lại nhìn Giang Tùy Châu, ấp a ấp úng: “Chủ tử, sao người lại ngủ trên…”
Giang Tùy Châu nghiến răng, hạ thấp giọng chặn họng hắn lại: “Có việc?”
Mạnh Tiềm Sơn mọi mặt đều ổn, chẳng qua hơi ngu một tí.
Làm gì có ai nhìn thấy chủ tử mình ngủ ở tràng kỷ, còn ráng hỏi “Sao lại ngủ trên tràng kỷ” chứ!
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy thoáng sững người, xong đưa phong thư đến trước mặt Giang Tùy Châu, nói: “Đây là…”
Giang Tùy Châu thoáng khựng lại, bỗng giơ tay, ý bảo Mạnh Tiềm Sơn khoan nói tiếp.
Anh nhìn qua Hoắc Vô Cữu nằm trên giường.
Hiện giờ sắc trời mới hơi ửng sáng, còn cách giờ phải dậy một lúc. Trông qua Hoắc Vô Cữu có vẻ ngủ khá say, e là hai người nói chuyện, sẽ đánh thức y mất.
Mạnh Tiềm Sơn nhìn theo tầm mắt của Giang Tùy Châu, lập tức sáng tỏ.
Giang Tùy Châu đứng dậy nói khẽ: “Ra ngoài nói.”
Mạnh Tiềm Sơn bèn vội vã đi theo sau anh.
Hai người họ đi thẳng đến bên ngoài phòng ngủ, đóng cửa lại rồi mới lên tiếng nói chuyện tiếp.
“Chuyện gì?” Giang Tùy Châu hỏi.
Mạnh Tiềm Sơn đưa phong thư trong tay cho anh, nói: “Vương gia, đây là phong thư do hai vị đại nhân có hẹn uống rượu với người hôm qua, rạng sáng hôm nay lén lút sai người đưa tới, nói rằng, vốn định hôm qua tự tay giao cho ngài, nhưng do ngài trong người không khỏe, bèn đợi hôm nay đưa.”
Giang Tùy Châu nhận lấy phong thư.
Anh xem như đã hiểu phần nào. Hai người hôm qua hẹn anh đi uống rượu, đều là quan nhỏ trong Bộ Công. Tin tức muốn đưa cho anh, chắc hơn nửa là có liên quan đến việc sửa chữa Tông Từ.
Anh nhận phong thư, ừ một tiếng liền quay người muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, Mạnh Tiềm Sơn lại bước lên một bước, cản đường anh.
Giang Tùy Châu cau mày nhìn hắn, thì thấy Mạnh Tiềm Sơn đang trưng ra gương mặt đầy bất bình.
“Sao Hoắc phu nhân lại dám để ngài ngủ trên trường kỷ chứ!”
Giang Tùy Châu có chút câm nín.
Còn hỏi! Ban nãy đã chặn họng không cho ngươi nói rồi, giờ ngươi còn hỏi!
Anh lạnh nhạt nói: “Là việc ngươi cần quan tâm?” rồi xoay người định đi vào phòng.
Lại trông thấy gương mặt thấy chết không sờn của Mạnh Tiềm Sơn.
“Nô tài không nên xen vào, nhưng Vương gia vốn ốm yếu, sao có thể để mặc y chèn ép như vậy!”
Giang Tùy Châu có thể nghe ra giọng của Mạnh Tiềm Sơn run cả lên, trông như đang rất sợ. Nhưng hắn vẫn kiên quyết ngăn chăn anh, đè thấp giọng nói: “Có phải Hoắc phu nhân ỷ bản thân võ công cao cường nên ức hiếp ngài không? Vương gia đừng sợ, đây không phải Bắc Lương của y, ai cho phép y làm càn…”
Giang Tùy Châu bất đắc dĩ giơ tay lên, cắt ngang lời hắn.
Anh biết Mạnh Tiềm Sơn rất đỗi ngay thẳng trung thành, nhưng, cái thằng này… Đúng là mất não!
Anh đổi giọng lạnh lùng nói: “Đoán mò gì đấy? Lo làm tốt chuyện của mình đi.”
Nói xong, anh vòng qua Mạnh Tiềm Sơn, đẩy của phòng ra.
Lại nghe ở sau lưng anh, Mạnh Tiềm Sơn dùng giọng nói vừa oan ức lại vừa ngờ vực.
“Vương gia phải tới bước ngủ tràng kỷ rồi, sao lại còn muốn rước người này vào viện?”
… Không nói rõ, thằng ngốc này nhất quyết không bỏ qua đấy hả?
Giang Tùy Châu hít sâu một hơi, đóng cửa phòng, xoay người lại.
“Tự bổn vươn thích ngủ đấy.” Anh nói.
Mạnh Tiềm Sơn vô cùng ngạc nhiên.
Tiếp sau đấy, hắn trông thấy Vương gia nhà mình trưng ra gương mặt lạnh như băng, gượng gạo nói: “Tuy y là thiếp, nhưng bổn vương thích y, không muốn tùy ý khinh khi. Hiểu chưa?”
Mạnh Tiềm Sơn trừng to mắt như muốn lọt tròng ra ngoài: “Vương gia ngài! Nhưng ngài mới… Mới gặp y hai người trước thôi mà!”
… Còn truy hỏi ngọn người nữa.
Giang Tùy Châu chỉ muốn mau mau lừa cậu chàng trẻ trâu này đi nên bắt đầu bịa chuyện: “Sao ngươi biết đây là lần đầu? Năm đó khi Định Bắc Hầu hồi kinh, bổn vương đã gặp y rồi động lòng từ ấy. Sau ấy… Thời gian dần trôi, dù chưa từng gặp lại y một lần, nhưng tin tức về y, lại nghe không ít.”
Mạnh Tiềm Sơn há hốc mồm.
Giang Tùy Châu thấy hắn đã rõ liền dừng câu chuyện, cảnh cáo trước: “Việc này người xung quanh không ai biết, ở trước mặt Hoắc phu nhân bổn vương cũng chưa từng để lộ. Vì vậy, dù ngươi có biết, cũng phải chôn trong bụng. Nhớ chưa?”
Mạnh Tiềm Sơn hiện giờ đã bần thần đến đờ mắt, cứ thế ngơ ngơ gật đầu.
Giang Tùy Châu lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người mở cửa lần nữa để về phòng.
Sắc trời còn sớm, thay vì đứng đấy dùng dằng với Mạnh Tiềm Sơn, còn không bằng nhanh chóng quay về phòng, ngủ tiếp nửa canh giờ để bù giấc.
Nghĩ vậy, anh khe khẽ quay trở lại tràng kỷ. Trước lúc nằm xuống vẫn không quên quay qua nghía Hoắc Vô Cữu.
Vẫn nằm im như cũ, xem ra không bị đánh thức.
Giang Tùy Châu yên lòng nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Anh không hề biết, ngay lúc anh nhắm mắt lại, đôi mắt đen hút trong bóng tối, từ từ mở ra.
Người nọ cau chặt mày, tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt cực kỳ phức tạp dõi theo bóng lưng của anh.
Anh không biết, Hoắc Vô Cữu sống trong quân nhiều năm, dù đang ngủ thì chỉ cần động tĩnh rất nhỏ, cũng có thể khiến y lập tức cảnh giác tỉnh dậy.
Anh cũng không biết, Hoắc Vô Cữu cực kỳ tai thính mắt tinh, dù cách một cánh cửa, dù anh đã cố giảm âm lượng xuống, thì những anh lời nói ra, Hoắc Vô Cữu vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Không sót một chữ.