Nhậm Kiều Hạ bước vào, bàn tay chạm lên khung cửa.
Mọi thứ bên trong, hầu như không bẩn, dù cho mang dáng vẻ cũ kĩ.
Năm đó, khi Nhậm Kiều Hạ rời đi, ngoài việc đem theo tiền cùng vài bộ đồ, hầu như mọi thứ đều vứt bỏ lại nơi đây. Chẳng qua khi đó cô mang cái suy nghĩ, muốn vứt bỏ hết quá khứ mới có thể đối diện được với tương lai.
Hiện giờ bên trong, cấu trúc ngôi nhà vẫn không thay đổi.
Gian bếp nhỏ, phòng ngủ một chiếc giường, chiếc tủ lạnh cũ kỉ, ngăn bàn học. Bên kệ, còn treo một tấm ảnh gia đình.
Nhậm Kiều Hạ hơi rũ mi mắt xuống, loạt ký ức cũng hiện lại.
Cô bước đến bên cạnh bức ảnh, trông thấy gương mặt người cha đã mất và người mẹ, rốt cuộc cũng vội đưa tay ụp bức ảnh xuống.
Cô không muốn thấy lại người phụ nữ kia nữa.
Nhậm Kiều Hạ rảo bước một vòng, lại tiến đến chiếc tủ lạnh. Khi mở ra, đáy mắt hiện lên sự ngạc nhiên, chiếc tủ còn hoạt động. Hơn hết nữa là, bên trong đều là các phần ăn vặt cô từng rất thích, một vài chai sữa. Qua hàng năm, ngày càng chất đầy.
Lúc trước, những lần Trình Thâm ghé đến, đều để lại đồ ăn nhét vào bên trong tủ cho cô. Năm đó người đàn ông nuông chiều như nào cô đều biết.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay, nhìn hộp sữa và đồ ăn vặt, ngày sản xuất hầu như đều là các năm về trước. Đáy mắt hiện tại hơi phiếm hồng.
Đâu đó cũng cách đây sáu, bảy hoặc tám năm...
Loại sữa này, đã ngừng sản xuất từ lâu.
Nhậm Kiều Hạ đứng lặng, chẳng hiểu sao một suy nghĩ khác lóe lên.
Cô muốn uống thử lại.
Nghĩ là làm, Nhậm Kiều Hạ vội mở ra, cô cho vào miệng, cảm giác hơi chua, sữa sớm đã hư.
Có lẽ bảo vệ ở nhiệt độ thấp, với hết hạn sử dụng, cho dù hiện tại hơi chua cũng không đến nổi mốc, chỉ đơn giản là lên men.
Cô rũ mi mắt, loạt ký ức lúc trước ùa về.
Trình Thâm luôn biết cô thích uống loại sữa này, lúc nào ghé đến khu trọ cũng chất thành đống.
Nghĩ đến đây, cô hớp một ngụm nữa, vừa vặn thay, Trình Thâm bước vào, trông thấy khung cảnh trước mặt liền tức tốc di chuyển đến, giật lấy bình sữa khỏi tay cô, giọng điệu vội lại giận dữ.
"Kiều Hạ, em có biết là đã hết hạn rồi không?"
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên, đã thấy người đàn ông siết lấy cằm cô đến đau nhói, gương mặt kiêu ngạo vốn bình tĩnh hiện tại đã không còn, ngữ điệu vô cùng tức giận lớn giọng.
"Mau nôn ra, dạ dày em không tốt!"
Nhậm Kiều Hạ nhìn người trước mắt, đáy mắt hơi chua xót, sữa đã nuốt, sao có thể nôn.
Mặc cho Trình Thâm siết cằm đến đau nhói, cô bất chợt vươn người lên, hôn lấy đôi môi người đàn ông. Bởi động tác đột ngột này, người đàn ông liền đứng lặng, nhưng rất nhanh đã phản kháng lại, bàn tay luồn ra sau gáy, cúi xuống luồn vào khoan miệng nhỏ, tham lam lưu luyến dư vị ngọt ngào, nhưng vài giây sau đã cắn lấy, như thể trừng phạt.
Đến lúc buông ra, gương mặt người đàn ông đã giảm một ít sự tức giận.
"Lần sau không được đụng vào nữa!"
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng, ngón tay vươn lên chạm vào vết thương người đàn ông đã cắn, ánh mắt ra vẻ uất ức.
"Anh mua cho em, em muốn uống.."
Trình Thâm nhíu mày, dưới ánh mắt của cô, bỗng chốc không biết nên làm gì. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa nơi đôi môi.
Rốt cuộc vẫn là không nỡ.
"Anh không muốn ảnh hưởng đến dạ dày của em."
Nhậm Kiều Hạ nghiêng đầu, cũng không muốn nói nữa. Nhìn một loạt qua căn phòng, kỉ niệm ùa về, cô không nhịn được cảm xúc trong lòng, trực tiếp vùi vào lồng ngực người đàn ông, không gian như thể lắng đọng lại một lần nữa.
Lần này không buông ra, cô ôm rất chặt, bả vai nhỏ còn run lên, Trình Thâm đứng lặng, nhẹ nhàng vỗ về, cho đến khi cảm nhận dòng nước ấm thấm qua vạt áo.
Người đàn ông thở dài, nhìn gian nhà quen thuộc, cất giọng trầm thấp, ánh mắt hiện tại ánh lên sự hối hận
"Năm đó em rời đi, nơi đầu tiên anh kiếm chính là nơi này. Tiếc là, sau lần đó cũng không thể thấy em nữa."
Nghe giọng nói của Trình Thâm, cô mới lưu luyến rời khỏi lồng ngực, nhìn gương mặt nhỏ lấm lem, hắn đưa ngón tay khẽ lau đi hàng mi ươn ướt.
"Anh vốn định sẽ bán đi, nhưng rồi nhận ra đây chính là nơi lưu giữ kỉ niệm của em và anh, sau cùng liền không làm như thế."
Vừa nói, người đàn ông liền nâng gương mặt nhỏ lên, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
"Em nói xem, anh đúng thật là một thằng ngốc, tâm ý bản thân không nhìn ra, lại đổ lỗi cho mấy từ ván cược, đến cuối cùng, lại chính là kẻ đi gom nhặt những tàn tro em để lại, chỉ hy vọng ở nơi cũ, có thể nhìn thấy bóng dáng em hiện diện một lần nữa..."
"Khoảnh khắc thấy em ở Paris, anh còn cho rằng đó chỉ là mơ, đến khi xác thực là em, có trời mời biết, anh muốn đem em trở lai nhiều như thế nào.".
Mười năm trước, là hắn sai.
Nên cũng chính hắn, chỉ có thể sống trong đống kỷ niệm đã mất.
Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng áp lên trán cô, nhỏ giọng nói, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
"Lần này, anh không để em rời đi nữa. Chốn cũ, lúc nào vẫn còn vật, anh không muốn người rời đi."
.••
Khu trọ nhỏ, từ lâu đã được Trình Thâm thuê người dọn dẹp. Cách hai ba ngày, sẽ có người bước vào dọn dẹp, điện nơi đây luôn bật, mô phỏng nên khung cảnh ấm cúng.
Trình Thâm năm đó từng có suy nghĩ ngu ngốc dùng cách này để mong qua cảnh thấy được người.
Xem ra, nỗ lực chờ đợi hiện tại không sai, hắn đã thật sự làm được.