Liên quan tới cô gái viết thư, Cung Tu vẫn không biết rõ thân phận đối phương, không phải là không muốn điều tra mà là Bạc Dạ Bạch đã ngăn cản.
Cô ấy vẫn tồn tại một cách bí ẩn trong sáu năm dài.
Vào giữa tháng, một lá thư sẽ được gửi đúng hạn, đôi khi trong nửa tháng, hoặc thường xuyên hơn là mười ngày.
Những lá thư này đều là tự tay viết bút máy, Bạc Dạ Bạch xem từng lá một nhưng rất ít khi trả lời lại.
Lúc bắt đầu Cung Tu thấy thật bất lực,vào thời đại Internet, điện thoại, tin nhắn, bưu kiện …không ít phương thức thuận tiện mà lại nhanh như vậy, cớ sao phải phiền phức và quê mùa.
Cho đến khi sáu năm ròng rã trôi qua, anh ta nhìn Bạc Dạ Bạch giữ lại từng phong thư, đọc từng niềm vui nỗi buồn của cô gái ấy.
Lâu dần lại cảm thấy nhất định đây là tấm chân tình.
Bây giờ Bạc Dạ Bạch không đến thành phố, cô gái ấy cũng không ở ngay đây, Cung Tu không thể không suy nghĩ.
Bạc Dạ Bạch thân thể không khỏe, lần này đi ra ngoài, ngoại trừ có việc riêng muốn địch thân làm …
Như vậy chuyện còn lại, hơn cả cô gái này chính là muốn gặp người đã hạ bút.
Nghĩ như thế, Cung Tu mở đôi mắt ngang hẹp một cái, đón lấy ánh sáng: "Bạch, anh hiện đang ở thành phố, cũng không thể điều tra thân phận cô gái này. Người ta viết thư cho anh sáu năm anh lại vô tình, cũng nên nhìn thấy người đó là ai…"
"Không cần, bây giờ không phải lúc. "
Bất ngờ Bạc Dạ Bạch vẫn từ chối như cũ, tiện tay cầm lấy phong thư.
"Bạch, anh một chút vội vã cũng không có! Không bằng anh chỉ ta, làm sao trêu chọc cô gái này.
Sáu năm anh nhẫn tâm không đáp lại, cô ấy vẫn kiên trì theo đuổi, nhìn thấy ta thật ước ao. Theo tôi thấy cô ấy đối với anh là tình ý."
Cung Tu suy đoán vậy nhưng trong lòng thì chắc chắn.
Nếu không có tình ý thì làm sao kiên trì đến vậy.
Sáu năm không phải sáu ngày, càng không phải sáu tháng … Bởi vậy, tuy không rõ thân phận nhưng từ điều này có thể cho thấy cô gái này rất ấm áp!
Con người họ đã như vậy, trời sinh trong bóng tối, không cách nào tiếp xúc ánh mặt trời nhưng lại rất… khát vọng ánh mặt trời.
Nhìn xem Bạc Dạ Bạch lại xa xăm, mờ mịt như sương mù: "Đừng đoán bừa, không có cái gì gọi là tình yêu cả."
Nói đến đây, trong đầu mông lung hiện ra một bóng hình, đôi môi nhợt nhạt nói.
"Cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Trong sáu năm, cô bé đã khóc và rất yếu đuối, nhưng giờ đã lớn, xinh đẹp lại vô song.
Tuy rằng không biết dáng dấp ra sao nhưng lại… giống Trì Vi đến vậy.
Không nghĩ sao anh ta nhớ tới Trì Vi, tính toán tuổi tác hai người là cùng trang lứa.
Cô gái trẻ tuổi, cuộc sống mới bắt đầu, tương lại sáng lạng khắp nơi.
Cần gì phải đem thời gian quý giá lãng phí cho một người sắp chết như mình.
Bạc Dạ Bạch buông hàng lông mi, chăm chú nhìn phong thư trên tay, tỏa ra một mùi hương êm dịu.
Một lúc lâu, cười nhạt.
Ha, cớ gì.
***
Vào đầu mùa đông, một vài cơn mưa nhỏ rơi xuống, bầu trời âm u, thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh phả vào mặt.
Trì Vi xuống xe, giẫm đôi giày cao gót, như một nàng công chúa, xinh đẹp trở lại biệt thự Trì Gia.
Gần trưa người hầu ai nấy đều vội vàng lo phần việc của mình.
Nhìn Trì Vi xuất hiện, đều dừng việc trên tay, cung kính chào: "Chào buổi sáng, đại tiểu thư."
Sau đó, trong số những người hầu có một người phụ nữ bước ra và vội vàng nói: "Thưa cô, sao bây giờ cô mới về? Ông chủ đã rất lo lắng, nói rằng nếu cô về, hãy đến phòng làm việc trước…"
Trì Vi như phớt lờ chuyện này, vẻ ngoài lạnh lùng và thờ ơ, giọng nói càng không dịu dàng: "Ta vẫn mạnh khỏe mà?"
Đột nhiên nghe xong, bà Vương trong lòng căng thẳng, vẻ mặt không được tự nhiên: "Cô chủ, cô chủ nhỏ từ hôm qua đã ở đây, chưa ra khỏi cửa một bước. Trước tiên cô nên đến gặp ông chủ…"
Lời chưa nói xong, trên lầu đã vang lên tiếng đàn, Trì Vi cong bờ môi, lập tức xoay chân một cái, đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng cô gái biến mất, tất cả người làm lúc này mới xì xào bàn tán: "Nhìn đi, đại tiểu thư đính hôn thất bại, chắc chắn tâm trạng không tốt, lại phải đi tìm cô chủ nhỏ xả giận rồi …"