Nếu như đại ca ca thật sự có thể xuất hiện để cô thỏa mong ước, chấp nhận ở bên cô, cùng nhau yêu đương.
Cô nhất định sẽ không giống cô gái trong câu chuyện vừa rồi, làm những hành động điên cuồng, mất kiểm soát như vậy, khiến cho đại ca ca phải buồn phiền, bận tâm hay mệt mỏi.
Chỉ là đại ca ca... Anh đang ở đâu?
Tối nay, liệu anh có đến hay không?
Về chuyện này, nhất đinh có thể đợi đến hết đêm nay, đến tận rạng sáng hôm sau.
"Mười chín tuổi, sinh nhật vui vẻ, yêu thương bản thân hơn."
Yên lặng một giây, trong lòng Trì An không ngừng suy nghĩ.
Trong lúc này, bạn học lần lượt ra về, chỉ còn có mỗi Tề Tu vẫn kiên trì nói với cô.
"An An, nếu như người yêu của cô ngay chính sinh nhật cô cũng không hề muốn xuất hiện. Như vậy chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng: "Trong lòng hắn không hề có cô. Nếu như vậy... liệu có đáng hay không?"
Trước khi đi, Tề Tu vừa chăm chú nhìn, vừa hỏi cô, mang thêm vài phần khuyên bảo.
Hai tay Trì An lạnh buốt,ôm lấy bản thân, điềm tĩnh nở một nụ cười chua xót trả lời: "Học trưởng, anh biết rõ tôi nhất định sẽ không đồng ý, hà tất cứ phải kiên trì vô ích? Dù sao, với anh cũng tương tự, không hề đáng."
Vừa dứt lời, Trì An lại nhìn vào màn mưa bên ngoài, thấp giọng nói: "Học trưởng, người đó đối với tôi hết sức quan trọng. Nếu như đã như vậy, thì chẳng có gì là xứng đáng hay không mà chỉ là... Có nguyện ý can tâm hay không."
Ý cô nói là sẽ nguyện ý chờ, cho dù không có hy vọng, vẫn sẽ chờ đợi sao.
Tề Tu ngẩn người, một lúc lâu mới bất giác thở dài: "Cô so với tôi thật sự còn ngốc nghếch hơn rất nhiều lần. An An, chuyện tình cảm không chờ đợi ai cả, nếu đã thích đến vậy, sao không trực tiếp tìm gặp?"
Nghe thấy mấy lời này, Trì An chỉ còn có thể cười khổ. Cô cũng từng nghĩ đến chuyện trực tiếp tìm gặp hắn.
Chỉ tiếc rằng biển người mênh mông, không cách nào tìm ra.
Cách duy nhất chỉ có thể viết thư.
Sáu năm qua, cô cũng từng nghĩ, liền viết thư cố gắng thăm dò đại ca ca một chút... Một mực, cũng vì đại ca ca rất ít khi hồi âm, cho dù có hồi âm cũng chỉ nói qua loa vài lời.
Lâu dần cũng hiểu được đại ca ca là người sống nội tâm.
Cuối cùng, cô không tiếp tục cố gắng thăm dò, chỉ là sợ sẽ phạm phải vào nguyên tắc của đại ca ca, sau đó sẽ không trả lời thư nữa... Bởi vậy, cô chưa từng có ý định hỏi lại, trong thư cũng chỉ đề cập đến chuyện sinh hoạt hàng ngày, muốn đại ca ca phần nào có thể hiểu được bản thân.
Bầu trời đêm mưa giăng kín, cứ mưa rồi lại ngừng, ngừng rồi lại tiếp tục rơi.
Cuối cùng, Tề Tu cũng muốn rời đi, thản nhiên nói thêm một câu: "An An, đừng đợi nữa. Hắn sẽ không tới đâu..."
Trì An khẽ cười, tiễn Tề Tu về, tiếp tục đứng chờ tại cửa khách sạn, thân thể vì lạnh mà bắt đầu cứng nhắc. Thầm thương chính là chuyện đáng thương hại nhất trên cõi đời này.
Chỉ có trải qua rồi mới biết... Quá trình này, ngọt ngào nhưng cũng hết sức dày vò, khổ sở!
Trong lúc giật mình, nhìn thấy từ xa một cô gái xuất hiện, ăn mặc hết sức trang nhã, mang đến một món quà: "An An tiểu thư, đúng không?"
Trì An ngẩn người, trong đáy mắt dấy lên một tia hy vọng, gật đầu đáp lại.
Rất nhanh, cô gái đưa món quà lên, cung kính nói: "Bạc tiên sinh nhất thời có việc quan trọng cần xử lý, không cách nào đích thân đến. Món quà này là tâm ý của anh ấy!"
Cô gái này chính là cấp dưới của Cung Tu.
Lúc đầu, Cung Tu muốn tự mình đến, nhìn rõ nhan sắc của Trì An, cũng muốn điều tra thân phận của cô ta.
Nhưng mà, Bạc Dạ Bạch nhanh chóng đoán được, một mực điện thoại căn dặn, hắn không được phép quấy nhiễu An An.
Chẳng qua Cung Tu phải cân nhắc mãi, đành để cấp dưới mang quà đến.
Tiếp nhận món quà, vẻ mặt Trì An hết sức ôn nhu, nhẹ nhàng hỏi: "Đại ca ca, ngoại trừ nhờ mang món quà này đến...
Còn có lời gì nhắn đến tôi không?"
Cô gái khẽ nhíu lông mày, nhớ lại lời dặn dò của Cung Tu, thật lòng nói: "Bạc tiên sinh mong rằng An An tiểu thư một đời mạnh khỏe, trưởng thành không lo."
"Một đời mạnh khỏe, trưởng thành không lo."
Không nhịn được lặp lại câu này, trong lòng Trì An cảm thấy có chút ấm áp.
Chợt, nghĩ đến chuyện gì đó, vui mừng hỏi: "Đại ca ca... Anh ấy đang ở trung tâm thành phố sao?"