Translator: Waveliterature Vietnam
Nghĩ đến điều này đột nhiên mắt Trì Vi sáng quắc như sao.
Bạc Dạ Bạch nhìn cô với vẻ mặt lành lạnh, giọng nói dứt khoát, gãy gọn: "Không có quan hệ."
Bộ mặt Trì Vi lộ vẻ kinh ngạc, cô đánh giá phản ứng của anh ta không giống như đang giả bộ:
"Không có quan hệ.. Vậy, khi nãy anh vừa mới nói…"
Nói đến điều này ánh mắt Bạc Dạ Bạch nhạt dần đi, phóng tầm mắt ra mặt biển ngoài xa kia, giọng điệu hờ hững đáp: "Chỉ là thuận miệng thôi."
Nghe xong Trì Vi cảm thấy thật khó thở, lúc này mới nhìn trước nhìn sau nói nhỏ: "Lão sư, anh đã nói dối… Lừa hắn sao."
Cảm thấy bản thân thì đang hỏi dò còn anh ta thì ngầm thừa nhận nhưng không trả lời rõ nên nhất thời Trì Vi không có gì để nói.
Cô lại nghĩ đến Lệ Trường Phong, đối tượng kết hôn đầu tiên của mình, nhân vật tài phiệt tầm cỡ ở thành phố này lại quá dễ dàng tin vào lời nói dối ấy, căng thẳng vạch trần em gái mình, tự nhiên có cảm giác thật nực cười!
Tất nhiên Lệ Trường Phong sở dĩ tin tưởng điều đó là bởi vì "Giang Tứ Gia" là một nhân vật nổi tiếng, người đứng cao trên tất cả, thật khiến người khác không kịp ao ước.
"Lão sư, bây giờ Lệ Trường Phong chắc chắn đang nghĩ anh là Giang Tứ Gia! Giang Tứ Gia à, đúng là vẫn nên cảm tạ lão gia người một cái…"
Trì Vi vừa nói vừa bước qua hàng rào chắn bên cạnh, đôi mắt thoáng nhìn vào biển sâu mênh mông hùng vĩ kia.
"Lão gia."
Mặt Bạc Dạ Bạch ngẩn ra, dường như vẫn không hiểu rõ.
"Sao, không đúng sao. Người tên Giang Tứ Gia này, nếu chiếu theo tuổi tác, tôi nghĩ ít nhất… Cũng đã vượt qua bốn mươi, năm mươi! Nghĩ vậy, không chỉ có già mà nói không chắc… Có khi còn xấu!"
Cô đứng ở bên cạnh anh ta vừa ảo tưởng vừa miêu tả làm Bạc Dạ Bạch phải chau mày lại.
Một lúc lâu sau liền giúp cô sửa lại: "Đại tiểu thư, Giang Tứ gia không già, cũng không xấu."
Trì Vi thuận miệng nói, nghe đàn ông phản bác bờ môi liền nhẹ nhàng cong lên: "Lão sư, anh chưa bao giờ gặp làm sao biết không già không xấu."
Nhất thời vẻ mặt bình tĩnh của Bạc Dạ Bạch dường như có chút biến động, vừa định nói gì đó.
Vào lúc này cô trở giọng, mang theo vài phần mơ ước: "Không sao, bề ngoài không quan trọng, cho dù hắn có vừa già vừa xấu thì cũng là nhân vật lớn được mọi người kính nể! Hy vọng có dịp tôi có thể may mắn nhìn mặt một lần…"
Với thân hình mảnh khảnh của mình Bạc Dạ Bạch thở nhẹ, chậm rãi nói: "Đối với Giang Tứ Gia, đại tiểu thư… cảm thấy hứng thú lắm sao."
Cảm thấy hứng thú, kì thực là như vậy.
Tuy rằng Trì Gia không thể so với Lệ Gia nhưng trong thành phố này cũng có thể coi như là có một vị trí nhất định … Thân là thiên kim Trì Gia mặc dù chưa tiếp quản công ty nhưng đối với một vài nhân vật nổi tiếng và có tầm cỡ, cũng là đã có nghe qua.
Huống gì Giang Tứ Gia này không giống như những nhân vật khác, xuất hiện chớp nhoáng, luôn đứng trong bóng tối chỉ tay.
Liên quan đến người này, lời đồn nhiều kể không xiết … Xưa nay không một người nào rõ, hắn bao nhiêu tuổi, chân dung, thân thế ra sao.
" Vẫn là đại tiểu thư vì Trì Gia nên mới muốn gặp hắn."
Bạc Dạ Bạch nói xong, trong lòng không một gợn sóng.
Dù sao, người muốn gặp Giang Tứ Gia này nhiều như cá diếc sang sông… Hầu như tất cả đều là vì lợi ích, chẳng có gì đặc sắc hơn!
"Lão sư, Giang Tứ Gia này quả thực tồn tại như một vị thần! Ai mà không muốn thấy mặt thần một lần,đúng không, nên chuyện này không có liên quan gì đến Trì Gia."
Trì Vi nói với giọng chắc nịch, trên khuôn mặt còn thể hiện mấy phần sùng kính, không giống làm bộ một chút nào.
Nhất thời hàng lông mi hắc ám của Bạc Dạ Bạch buông xuống, như không có lời nào để nói thêm.
Đúng lúc này thuyền đã tới cảng và ở phía dưới có rất nhiều người trợ giúp.
"Đại tiểu thư, nguyện vọng của cô có thể được thực hiện."
Nhìn Trì Vi bước lên du thuyền đột nhiên Bạc Dạ Bạch dửng dưng mở miệng, giống như đang đứng trước sự thật.
Dừng nói một chút,anh ta lại như tăng thêm một vệt trào phúng thất vọng: "Chỉ tiếc, hắn chưa bao giờ là thần, chỉ là người."
Thậm chí, so với người bình thường còn không bằng.
Ít nhất, người bình thường còn có thể khỏe mạnh sống sót trăm tuổi mà không âu lo… Còn hắn, tên là Giang Tứ Gia, nhưng lại là người sắp chết, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc!
Trì Vi vừa mới đứng vững trên du thuyền nghe anh ta nói như vậy theo bản năng liền ngẩng đầu, hướng ánh mắt về người Bạc Dạ Bạch.
Trên đỉnh đầu anh ta, có một mảnh trời đêm chiếu rọi và những vì sao thưa vắng, riêng chỉ có một vầng trăng sáng bao phủ ở phía trên.
Đầu đông, sau khi mặt trời mọc, gió biển giá lạnh thổi ùa vào.
Thoáng chút giật mình, Trì Vi cảm thấy ánh sao phía trên đỉnh đầu anh ta, càng lúc như càng cô quạnh!