Translator: Waveliterature Vietnam
Từ đầu đến cuối, Bạc Dạ Bạch không khác nào một cây Chi Lan, cũng không một chút nào để ý đến Trì Vị Vãn.
Mà anh ta chỉ đi ngang qua trước đối phương, nói ra một câu như vậy.
Nghe xong, thân hình Trì Vị Vãn cứng đờ, nhìn bóng lưng gầy gò của người đàn ông đó đang tiến gần về bên cạnh Trì Vi.
Trong nháy mắt, cõi lòng đang lặng yên hiện lên một nụ cười đau khổ.
Còn nhớ tiên sinh đã từng nói, người muốn nắm giữ được điểm quan trọng, nhất định không được tùy tiện phá vỡ nguyên tắc, duy trì sự cao quý ngông nghênh, mới không uổng công được xuất hiện một lần trên cuộc đời này.
Thế nhưng, anh biết không tiên sinh.
Những điều anh dạy, không phải là tôi không tiếp thu… mà là dù suy nghĩ có tốt đẹp đến mấy thì, hiện thực cũng đều rất tàn nhẫn!
Những năm qua, cô ở trong làng giải trí tự mình vươn lên, từ chối hết tất cả những quy tắc ngầm, điều này đã không dễ dàng gì.
Nguyên nhân chính là, cô may mắn đã lọt được vào mắt Lệ Trường Phong.
Có lẽ tiên sinh nghĩ cô có được vị trí này thì nên thấy đủ, không cần thiết phải dựa vào Lệ Trường Phong!
Thế nhưng lòng người, đều là tham lam không điểm dừng,khát khao những đỉnh cao hưng thịnh hơn... Người như tiên sinh, trên đời này còn sót lại bao nhiêu.
Huống hồ tiên sinh lại đắc tội với người đứng đầu tứ đại tài phiệt của cái phố thị to lớn này, cho dù có cứng cỏi kiên quyết thì chung quy rồi cũng phải khom lưng, cúi đầu!
Vị trí và hoàn cảnh ngày xưa của tiên sinh, chung quy quá mức tách biệt với cuộc sống nên không thể hiểu hết đọa lý đối nhân xử thế.
Và quan trọng, ở nơi này, người cũng không thể đấu thắng Lệ Trường Phong.
Vì lẽ đó, tiên sinh chỉ có thể xin lỗi, khiến Lệ Gia thỏa mãn, bảo toàn mạng sống mà trở về. Bằng không… một đi không trở lại!
Ý nghĩ của Trì Vị Vãn, Bạc Dạ Bạch đầu nhìn thấu, nhưng anh ta chỉ cảm thấy có chút vô vị.
Thất vọng sao? Ngược lại, một chút cũng không.
Sự thất vọng này, từ sáu năm trước, đã tiêu tan rồi.
Chỉ là hắn không khỏi tiếc nuối, dùng hai năm để dạy dỗ cô, cuối cùng bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy.
Đủ thấy sự giáo dục của mình, không phải sự thất bại bình thường!
Nghĩ đến đây, Bạc Dạ Bạch hờ hững tiến lên gặp Lệ Trường Phong, khuôn mặt tuyệt sắc vô song, quả thực nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi nhưng lại không có một chút sợ hãi, chùn bước.
"Lệ Trường Phong, đúng không."
Ngay sau đó Bạc Dạ Bạch lạnh lùng mở miệng, giọng điệu hiện ra mấy phần hững hờ.
Nhất thời ánh mắt Lệ Trường Phong sáng lên như đuốc, khó chịu đối đầu với Bạc Dạ Bạch: "Chính là ngươi, người đã hại Yên Nhiên phát bệnh. Lời ta đã nói, ngươi nên nghe cho rõ,… Hoặc là xin lỗi, tùy ý để Yên Nhiên xử trí. Hoặc là, chờ đi, ngươi sẽ được ngồi tù sớm thôi!"
So với sức mạnh và quyền thế của anh trai mình thì sức lực Lệ Yên Nhiên không đủ vì những lời của cô ta đều là nói dối và bịa đặt.
Nhưng mà, như vậy thì sao nào.
Tên thanh niên trước mắt này cho dù không chịu thua thì cũng phải ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với mình, làm vậy coi như hắn còn có chút tự mình biết mình!
"Chỉ cần, anh để lại một lời xin lỗi cho tôi thỏa mãn. Yên tâm, tôi sẽ tha thứ, không để cho anh phải ngồi tù…"
Lệ Yên Nhiên giả bộ rộng lượng trước mắt mọi người, nhưng thực chất cô ta đang ngầm ám chỉ số mệnh của người đàn ông kia, vốn dĩ đang nằm trên tay cô ta!
Không ngờ Bạc Dạ Bạch không thèm đạp lại, một nửa sự quan tâm cũng không có, xem như Lệ Yên Nhiên cũng chưa hề tồn tại.
Không muốn giằng co nữa, Bạc Dạ Bạch tiến bước, áp sát vào trước người Lệ Trường Phong, vừa muốn mở miệng giải quyết.
"Lão sư!"
Ngay lập tức, một cô gái đầy lo lắng kêu lên.
Lúc đó Bạc Dạ Bạch nhận ra cánh tay cô ấy đã nắm lấy cánh tay mình, nói một lời nhỏ nhẹ bên tai:
"Không cho phép anh xin lỗi!"
Bạc Dạ Bạch ngẩn ra, đôi mắt biểu lộ sự kinh ngạc: "Đại tiểu thư, cô…"
"Lão sư, anh chưa từng làm chuyện này, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi."
Trì Vi ung dung nói chuyện, cô ăn nói rất mạnh mẽ và có khí phách, quyết tâm không để người đàn ông của mình yếu thế trước Lệ gia.
Đối với điều này, Bạc Dạ Bạch đã cảm thấy thật bất lực, nhẹ nhàng nói: "Đại tiểu thư, tôi không có xin lỗi…"
"Tôi nói rồi, có tôi ở đây, anh sẽ không sao. Lão sư, anh nên tin tưởng tôi…"
Không đợi anh ta nói xong câu, Trì Vi đã cứng rắn cắt ngang, giống như sự oan ức đang ngày càng một nhiều.
Như là lên án anh ta, không nên đánh mất niềm tin vào cô.
Phản ứng và hành động lúc này của Trì Vi không nằm trong sự kiểm soát của Bạc Dạ Bạch nên nhất thời có chút luống cuống.
Dù sao ngay từ lúc Trì Vi bắt đầu đưa ra đề nghị bao dưỡng, anh ta liền biết cô có mục đích khác…
Chưa kể, dòng tin nhắn trên điện thoại cách đây không lâu lại càng chứng minh cô ấy đối với mình chính là đang lợi dụng.
Vì lẽ đó, đối mặt với tình huống lúc này cô ta chỉ có thể cố hết sức giữ lấy mình, lựa chọn từ bỏ bản thân, không phải sao.
Tại sao… phải ngu xuẩn đem mình mặt đặt trong cảnh khốn khó như vậy!